CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

NGÀY 30 THÁNG 4

 Ngày này 37 năm trước tôi đang ở tại Đà Nẵng cùng với người bạn là Võ Huệ Tùng.Hai đứa nhảy mừng như hai thằng điên khi nghe tin Sài-Gòn vừa giải phóng.
-Về nhà được rồi Tùng ơi !!!!!

VỀ ĐÂU TRƯỚC ?
Cuộc chiến giữa hai miền đã chấm dứt gần hai tháng mà tôi vẫn chưa trở về nhà,đối với một số gia đình có người thân tham gia chiến tranh và ở tận địa đầu chiến tuyến như tôi thì cũng có nghĩa là thân xác họ đã dập vùi trong bụi cây mép nước nào đó,nhưng gia đình tôi vẫn còn nuôi hy vọng mong manh là tôi sẽ trở về,nhất là bà tôi,người mà đã dồn tất cả yêu thương vào tôi khi má tôi mất.Ngày qua ngày lúc mọi hy vọng dần tắt thì tôi trở về…
Tôi trở về sau bao nhiêu gian khổ trần ai nơi xứ lạ quê người,chân bước xuống xe mà trong lòng cứ như trong cơn mộng mị...rẽ sang phải, rẽ sang trái hay đi thẵng về nhà…
Và con tim đã vội vàng dành lấy quyết định đó.  “ Kim Hà ! anh về đây ” Người tôi yêu như chết lặng trong giây lát khi nhìn thấy hình bóng ngỡ như đã mất nay bổng dưng xuất hiện trước mặt.
Rồi tôi cùng với Hà về nhà mình.Biết bao nhiêu là nước mắt của gia đình tôi tuôn ra,nhất là bà tôi,bà ôm chặt lấy tôi không rời như thể tôi sẽ lại biến đi như trong giấc mơ của bà hằng đêm vậy. Ai cũng khóc, tôi khóc, người yêu tôi khóc…Qua những xúc cảm ban đầu, bà tôi chợt nghẹn ngào trách móc” SAO CON KHÔNG VỀ VỚI BÀ TRƯỚC
phuocluonghuu

Nguyễn Thị Kim Hà ( 1980 )

BÀN VỀ HẠNH PHÚC

Từ thuở ấu thơ chúng ta đã quen sống trong nhắc nhở. Trời vừa chuyển gió heo may, mẹ đã nhắc ta mặc thêm áo ấm.
Ta vừa có một bạn mới, bố đã nhắc ta cẩn thận kẻo bị lừa.
Bạn vừa gặt hái một thành công chưa kịp cười vui sung sướng, những người quen quan tâm tới bạn đã nhắc nhở ngay: chớ kiêu căng tự mãn!
...
Ngay cả khi bạn đắm mình trong hạnh phúc, bạn cũng thường tự nhủ mình: chớ vui say quá đà, biết đâu tai ương sẽ ập đến...
Chúng ta quen sống trong nhắc nhở. Nỗi lo sợ nhìn thấy và nỗi lo sợ không nhìn thấy như đám mây đen luôn luôn lơ lửng trên đầu chúng ta.

LÃNH ANH KIỆT
Đời người ai mà chẳng có tai ương vận hạn. Thực ra trên đời này không ít người đã rèn luyện bộ thần kinh vững chắc đón chờ vận hạn tai ương đến, nhưng đáng tiếc con người chưa biết tìm niềm vui trong khoảng thời gian giữa hai đợt vận hạn tai ương luôn luôn rình rập.
Chúng ta chú ý quá nhiều tới việc đối phó với vận hạn tai ương mà quên tự nhắc mình cần tận hưởng hạnh phúc.
Xin các bạn từ nay hãy chú ý tới niềm vui hạnh phúc.
Hạnh phúc có cần nhắc nhở báo trước không?
Nhắc nhở cẩn thận kẻo vấp ngã! Nhắc nhở chú ý đường trơn! Nhắc nhở cẩn thận kẻo bị lừa! Nhắc nhở chữ vinh liền chữ nhục... Ôi! Các nhà hiền triết đã nhắc nhở cảnh tỉnh chúng ta hàng vạn lẻ một lần, nhưng chưa bao giờ nhắc nhở chúng ta hãy thụ hưởng niềm vui hạnh phúc.

TRẦN THÚC HỘ
 Có thể các bậc hiền triết, các bậc trưởng lão cho rằng, hạnh phúc chẳng cần nhắc nhở báo trước cũng chẳng chạy đi đâu được.
Cũng có thể họ cho rằng, tự mỗi người đều biết quý trọng hạnh phúc của mình chẳng cần tới ai nhắc nhở và báo trước.
Cũng có thể họ quá tôn sùng với lý tưởng cao siêu nên cho rằng hạnh phúc chẳng đáng quan tâm đến. Họ thường đứng trên vách đá cheo leo chỉ dẫn, nhắc nhở và cảnh tỉnh chúng ta né tránh tai ương sắp đến.
Nhưng khoảng thời gian trước và sau tai ương là gì?
Đó chính là hạnh phúc.
Thụ hưởng hạnh phúc đòi hỏi phải học tập, khi hạnh phúc sắp tới cần phải nhắc nhở hoặc dự báo trước.
Con người có thể tự nhiên học được sự thụ hưởng của giác quan, nhưng con người không thể có khả năng bẩm sinh nắm biết được âm luật của hạnh phúc.
Niềm vui của linh hồn và cảm nhận khoan khoái của giác quan là một cặp anh em sinh đôi, lúc quyến luyến nhau, lúc xa rời nhau.

THANH SƠN
Hạnh phúc là một loại hình rung động của tâm linh, nó giống như đôi tai nghe âm nhạc, cần không ngừng rèn luyện.
Nói theo triết lý, hạnh phúc là khi hết khổ đau. Tần số xuất hiện của hạnh phúc không ít như chúng ta nghĩ.
Con người ta thường đứng nhìn cỗ xe kim mã hạnh phúc đi khuất xa rồi mới nhặt sợi lông ngựa vàng vương trên mặt đất và bảo rằng: ồ! Té ra ta đã nhìn thấy hạnh phúc.

Con người ta thường thích hồi tưởng lại dư vị của hạnh phúc, nhưng lại thường bỏ qua những thời khắc hạnh phúc tỏa hương thơm. Những lúc đó chúng ta thường vội vã bận bịu với công việc gì đó.
Trên Trái đất này, người ta thường dự báo bão xa bão gần; dự báo mưa đá; dự báo nạn châu chấu; dự báo động đất... nhưng chưa ai dự báo hạnh phúc.

PHẠM CÔNG CHÁNH
Thực ra, cũng như vạn vật khác trên thế gian này, hạnh phúc cũng có những dấu hiệu báo trước.
Hạnh phúc thường mông lung, hạnh phúc rất công bằng dâng tỏa hương thơm tới chúng ta.
Bạn chớ trông chờ hạnh phúc đến với bạn một cách ồn ào, phần lớn hạnh phúc đến với chúng ta đều lặng lẽ.
Bạn cũng chớ nghĩ rằng hạnh phúc có thể tuôn trào xối xả như ta mở to vòi nước mà cần tĩnh tâm bình lặng thể nghiệm vị ngọt ngào của hạnh phúc.

Hầu hết mọi niềm hạnh phúc đều bình dị, hạnh phúc không giống như quả pháo sáng vạch một đường đỏ rực trên bầu trời cao thẳm. Hạnh phúc khoác chiếc áo choàng bình dị và bao trùm hơi ấm lên chúng ta.
Hạnh phúc không thích ồn ào, hạnh phúc thường xuất hiện lặng lẽ.
Nó là mẩu bánh mì trong lúc đói lòng, nó là ánh mắt đồng cảm trong cơn hoạn nạn, là một lần vuốt ve vụng về của người cha, là một mảnh thư tình mềm mại của bạn gái... Đó là những niềm hạnh phúc nghìn vàng khó mua nổi, đó là những viên hồng ngọc rực rỡ gắn trên chiếc khăn lụa đã phai mầu.

VĂN THỊ HAI
Hạnh phúc có lúc trang điểm diễm lệ tinh nghịch đến với chúng ta. Dịp may, tình bạn, thành công, đoàn tụ..., những niềm vui đó gần giống như hạnh phúc nhưng không phải là hạnh phúc.
Hạnh phúc chỉ mượn chiếc áo khoác ngoài của những niềm vui đó rồi e lệ bước đến, bước đến thật gần ta. Khi ta gỡ bỏ chiếc khăn voan che mặt mới phát hiện hạnh phúc là cả một nội hàm sâu sắc.
Hạnh phúc có lúc rất ngắn ngủi, không dài dằng dặc như khổ đau. Nếu ta chia khổ đau và hạnh phúc trong suốt cuộc đời con người thì thể tích của khổ đau là một khối khổng lồ, còn hạnh phúc chỉ là một mẩu quặng nhỏ xíu. Nhưng kim nam châm của cuộc đời sẽ chỉ về phía hạnh phúc, vì hạnh phúc là một thỏi vàng vô giá.

Hạnh phúc có mặt cắt hình thang, hạnh phúc có thể rộng mở cũng có thể thu nhỏ lại, chủ yếu là bạn có trân trọng hạnh phúc không?
Chúng ta hãy trân trọng hạnh phúc. Khi hạnh phúc đến, bạn hãy say sưa tận hưởng từng giây phút. Khoa học hiện đại đã chứng minh, kết quả của việc làm tập trung tư tưởng hơn hẳn kết quả những việc làm lơ đãng.

MAI THỊ NGỌC YẾN
Khi mùa xuân đến, chúng ta hãy tự nhủ lòng: đây là mùa xuân, trong lòng chúng ta sẽ trào dâng những chồi xanh tình cảm.
Khi hạnh phúc đến, chúng ta hãy tự nhủ lòng: cần ghi nhớ thời khắc đáng quý đó, hạnh phúc sẽ quyến luyến mãi với chúng ta.
Như vậy, cuộc đời chúng ta có rất nhiều hạnh phúc.
Vì thế, khi được mùa, chúng ta hãy cùng bè bạn nhảy múa hát ca tận hưởng niềm vui được mùa.
Hạt lúa bội thu đã đền đáp mồ hôi lao động của chúng ta, chúng ta có quyền đắm mình trong niềm vui đó. Hãy nhanh chóng xay lúa để nướng chiếc bánh mì thơm phức hoặc thổi nồi cơm gạo mới ngạt ngào...
Vì thế, khi chúng ta từ chân trời góc biển trở về sum họp với người thân, xin đừng vội nghĩ tới giờ phút chia ly sau đó, bởi lẽ trong những tháng ngày dài dằng dặc tiếp theo còn có vô số đêm khuya vắng vẻ để ta day dứt với nỗi buồn xa xứ.
Hãy quý trọng từng giây phút sum họp với người thân, hãy biến những giây phút đó thành những giọt rượu cồn để đốt cháy lên ngọn lửa xanh của hạnh phúc. Chúng ta hãy nâng cốc cùng nói rằng: chúng ta đang hạnh phúc.
Vì vậy, khi chúng ta quây quần bên bố mẹ già, dù tóc bố mẹ ta đã bạc phơ, sức khỏe các cụ đã yếu lắm rồi, nhưng bạn hãy cam đảm tự nói rằng: tôi đang rất hạnh phúc.

TRẦN THỊ YẾN
Vì sao vậy? Vì trời đất tạo hóa khôn lường, ắt có ngày bố mẹ bạn sẽ mãi mãi đi xa. Lúc đó bạn sẽ nhớ lại và ao ước giây phút tuyệt vời của hiện tại.
Hạnh phúc không cùng dạo bước sánh vai với tài sản, địa vị, uy tín, hôn nhân... của bất kỳ ai. Hạnh phúc chỉ là cảm giác trong tâm linh của bạn.
Vì vậy, khi trong tay bạn không có gì, bạn vẫn có thể nói rằng: tôi rất hạnh phúc, bởi lẽ bạn còn có một cơ thể khỏe mạnh.
Và khi bạn không còn khỏe mạnh nữa, bạn vẫn có thể mỉm cười nói rằng: tôi rất hạnh phúc, bởi lẽ bạn vẫn còn một trái tim không ngừng đập. Thậm chí khi trái tim bạn đã ngừng đập, bạn ta vẫn có thể lớn tiếng nói với vũ trụ rằng: tôi rất hạnh phúc, tôi đã từng sống trên Trái đất này.
Thường xuyên tự nhắc nhở mình chú ý tới hạnh phúc sẽ giống như những ngày đông giá thường xuyên ngắm Mặt trời, chúng ta sẽ thấy lòng mình luôn ấm áp...

Tất Thục Mẫn CHU CÔNG PHÙNG dịch
LƯƠNG HỮU PHƯỚC( sưu tầm )

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

THUYỀN VIỄN XỨ

Bài viết cho biết lai lịch của bản nhạc nổi tiếng Thuyền Viễn Xứ và chân dung của nữ sị trẻ Huyền Chi thời bấy giờ. Bài thơ thật hay, thanh thoát đượm nỗi buồn man mác của kẻ giong thuyền ra khơi, trên sông bao la biết đâu là bến bờ, rộn ràng niềm nhớ cố hương....
Nếu không thì chỉ biết bài hát là của nhạc sĩ Phạm Duy.

Trong những ca khúc đầy tâm trạng hoài hương, mang nỗi buồn man mác như: Làng tôi (Chung Quân), Hướng về Hà Nội (Hoàng Dương), Quê mẹ (Thu Hồ), Làng tôi (Văn Cao), Ngày về (Hoàng Giác)... thì Thuyền Viễn Xứ của Phạm Duy dù có buồn nhưng giai điệu khác hẳn: lạ hơn, sang trọng hơn...
Bạn thân của tôi, nhà báo Trần Thanh Bình, có một giọng hát khá tốt cho nên trong những lúc ngà ngà cuộc bia thường được đề nghị hát giúp vui (không đề nghị... cũng hát), và hầu như lúc nào anh cũng cất lên: “Chiều nay sương khói lên khơi. Thùy dương rũ bến tơi bời. Làn mây hồng pha ráng trời. Sóng Đà Giang thuyền qua xứ người. Thuyền ơi, viễn xứ xa xưa. Một lần qua dạt bến lau thưa. Hò ơi, giọng hát thiên thu. Suối nguồn xa vắng, chiều mưa ngàn về...”(Thuyền viễn xứ). Giọng hát nghiệp dư của Trần Thanh Bình chỉ cỡ đó, nhưng cũng đủ làm xuyến xao tâm hồn người nghe, nói chi được thưởng thức tiếng hát của những danh ca như Thái Thanh, Sĩ Phú. 
Bìa bản nhạc THUYỀN VIỄN XỨ
Bài thơ của một cô gái
Thế nhưng, nhiều người chỉ biết Thuyền viễn xứ là của Phạm Duy chứ chẳng mấy ai để ý rằng đây là một ca khúc phổ nhạc, dù trên bìa bản nhạc (thời đó, từ đầu thập niên 1940 cho đến 1954 trong toàn quốc, cả Cao Miên, và từ 1954 đến 1975 ở miền Nam, những bản nhạc được xuất bản dưới hình thức in rời bằng giấy cứng khổ lớn in 2 mặt, gấp lại ở giữa), Thuyền viễn xứ được cả hai nhà xuất bản Tinh Hoa và Á Châu ấn hành đều ghi rõ: nhạc: Phạm Duy, thơ: Huyền Chi.
Huyền Chi là bút danh của Hồ Thị Ngọc Bút, sinh năm 1934 tại Từ Sơn (Bắc Ninh), theo gia đình vào Nam từ trước năm 1954. Lúc mới vào Nam (1948-1949), cô ở với chị gái tại Đà Lạt, sau đó về Sài Gòn (1950) vừa đi học vừa phụ mẹ trông nom sạp vải ở chợ Bến Thành. Bài thơ Thuyền viễn xứ là một trong 22 bài thơ nằm trong tập thơ Cởi mở của Huyền Chi xuất bản năm 1952, trong thời gian cô sinh hoạt với một nhóm văn nghệ sĩ trẻ và làm thư ký tòa soạn chuyên trách mục thơ cho Tạp chí Phụ Nữ của bà Nguyễn Thị Lan Phương. Và đây là nguyên văn bài thơ Thuyền viễn xứ, mà tác giả là một cô gái 18 tuổi:
 
Ra khơi sương khói một chiều
Thùy dương rũ bến tiêu điều ven sông
Lơ thơ rớt nhẹ men lòng
Mây trời pha ráng lụa hồng giăng ngang
Có thuyền viễn xứ Đà Giang
Một lần dạt bến qua ngàn lau thưa
Hò ơi! Câu hát ngàn xưa
Ngân lên trong một chiều mưa xứ người
Đường về cố lý xa xôi
Nhịp sầu lỡ bước, tiếng đời hoang mang
Sau mùa mưa gió phũ phàng
Bến sông quay lại, hướng làng nẻo xa
Lệ nhòa như nước sông Đà
Mái đầu sương tuyết lòng già mong con
Chiều nay trời nhẹ xuống hồn
Bao nhiêu sương khói chập chờn lên khơi
Hai bờ sông cách biệt rồi
Tần Yên đã nổi bốn trời đao binh
Ngàn câu hát buổi quân hành
Dặm trường vó ngựa đăng trình nẻo xưa
Biết bao thương nhớ cho vừa
Gửi về phương ấy mịt mờ quê hương
Chiều nay trên bến muôn phương
Có thuyền viễn xứ lên đường... lại đi...
Nhà Thơ Huyền Chi năm 18 tuổi
Duyên văn nghệ
Tuy lời thơ có vẻ... cổ phong (vốn là chuẩn mực vào thời đó) nhưng vẫn toát lên một nỗi buồn man mác. Bố cục bài thơ cũng rất “chắc tay”, hồn thơ tinh tế. Tập thơ vừa in xong tại nhà in Sống Chung trên đường Trần Hưng Đạo thì tình cờ Huyền Chi gặp nhạc sĩ Phạm Duy khi ông đến thăm bà Đào (chủ nhà in). Cô ký tặng nhạc sĩ tập thơ Cởi mở. Cũng nghĩ là chút duyên văn nghệ thế thôi, bởi đó là lần gặp gỡ duy nhất giữa hai người. Vậy mà người được tặng tập thơ đã chọn một bài thơ lục bát rất... truyền thống trong tập thơ ấy để phổ thành ca khúc. Điều đáng nói là nhạc sĩ Phạm Duy đã trổ tài “phù thủy” khiến trong ca khúc phổ thơ của ông, khó ai tìm thấy bóng dáng của thể loại lục bát. Đã vậy, đoạn giữa được chuyển qua âm giai trưởng nghe vừa xa vắng, vừa rạo rực mênh mang: “Nhìn về đường cố lý, cố lý xa xôi. Đời nhịp sầu lỡ bước, Bước hoang mang rồi. Quay lại hướng làng, Đà Giang lệ ướt nồng. Mẹ già ngồi im bóng. Mái tuyết sương mong con bạc lòng...”.
Trong quyển Hồi ký Phạm Duy (tập 3, ấn bản 2008), tác giả viết: “Gần hai năm đã trôi qua kể từ khi tôi bỏ vùng quê vào Hà Nội, rời miền Bắc vào miền Nam, lo ổn định nơi ăn chốn ở và thu xếp công kia việc nọ ở Sài Gòn... Vào thời điểm này (trước cuộc di cư 1954), Huyền Chi, một cô em bán vải ở chợ Bến Thành đưa cho tôi phổ nhạc bài thơ nhan đề Thuyền viễn xứ. Bài thơ này nói lên tâm trạng một người Bắc Việt phải rời bỏ bến Đà Giang để vào sinh sống tại miền Nam. Phổ nhạc xong bài thơ nhớ miền viễn xứ, trong tôi lại nổi dậy sự viễn mơ của bài Bên cầu biên giới năm xưa, tôi bèn soạn bài Viễn du...”.
Huyền Chi lập gia đình với giáo sư Trần Phụng Tường vào năm 1954, và theo chồng ra Phan Thiết, nơi ông đang dạy Pháp văn ở Trường trung học Phan Bội Châu. Ở đây bà mở hiệu sách Bút Hoa và dạy Anh văn.
Nguyễn Phước Thị Liên, một cựu học sinh của Trường trung học Phan Bội Châu, đã “vẽ lại” chân dung của Huyền Chi như sau: “Huyền Chi là một phụ nữ đẹp, tài sắc vẹn toàn. Cô có nước da trắng khỏe, dáng người cao, gương mặt tươi, miệng cười hiền hậu dễ mến, tà áo dài màu thiên thanh đài các trong những chiều lộng gió, khi thầy cô sánh vai giữa thành phố Phan Thiết, đã làm xao xuyến bao tâm hồn nữ sinh lúc bấy giờ...” (Kiến Thức Ngày Nay số 768 tháng 12.2011).
Sau 1975, gia đình bà Huyền Chi chuyển vào Sài Gòn. Bà hiện vẫn còn sống tại đây, còn chồng bà - ông Trần Phụng Tường mất năm 2010. Trong 7 người con của hai ông bà có 4 người hiện ở Việt Nam, 3 người ở nước ngoài. Chắc chắn những người con ở xa quê này cũng sẽ có tâm trạng như mẹ của mình vào hơn nửa thế kỷ trước, khi:
“Chiều nay gửi tới quê xưa. Biết là bao thương nhớ cho vừa. Trời cao chìm rơi xuống đời. Biết là bao sầu trên xứ người. Mịt mờ sương khói lên hương. Lũ thùy dương rủ bóng ven sông. Chiều nay trên bến muôn phương. Có thuyền viễn xứ nhổ neo lên đường...” (Thuyền viễn xứ).
Hà Đình Nguyên
* Vào một ngày xa xưa,có lần Phước cùng một người bạn tan ca trực vào lúc 10 giờ đêm.Rời khỏi cơ quan thì gặp ngay trời mưa gió như trút nước,cả hai ráng gò lưng đạp xe như trối chết trên hai chiếc xe đạp để mau chóng trỡ về nhà,chợt nghe tiếng Lệ Thu hát ca khúc Thuyền Viễn Xứ văng vẵng vọng ra từ một ngôi nhà nào đó bên đường.Cả hai đứa dừng xe lại dáo dác tìm kiếm,sau khi tìm ra được căn nhà nói trên liền gỏ cửa.Chủ nhà bước ra và ngạc nhiên khi nhìn thấy hai thanh niên áo quần đang ướt sũng ngỏ lời xin cho nghe lại bản nhạc ấy .Cảm kích vì lời đề nghị bất ngờ trên vị chủ nhà cho nghe lại từ đầu và mời vào nhà để ngồi thưởng thức,nhưng hai chúng tôi đều từ chối vì mình đang đẫm nước ,chỉ xin đứng tựa hàng hiên để nghe thôi.Ngoài trời mưa gió vẫn tầm tã,giọng hát Lệ Thu như xoáy vào tận tâm can...Giờ đây tôi có thể thưởng thức bản nhạc Thuyền Viễn Xứ với giọng hát Lệ Thu hằng ngày bằng những phương tiện nghe nhìn hiện đại nhưng chưa bao giờ cảm thấy hay hơn như khi được nghe vào một đêm mưa gió thời ấy.
phuocluonghuu

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

TIN MỪNG

Bạn Vũ Thị Đào vừa gởi đến cho chúng ta Thiệp Báo Tin Lễ Vu Quy của con gái sẽ được cử hành vào tháng 5 tới.
Blog CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG thay mặt các Cô Chú mến chúc hai cháu :LISA VU & BADR :TRĂM NĂM TƠ TÓC BỀN TRỜI ĐẤT
Cháu BADR và gia đình
Và cũng chúc mừng bạn Vũ Thị Đào vừa có được rể quý và một gia đình thông gia hiền lành, phúc hậu.
Blog CHUNGMOTMAITRUONG

CHÚC MỪNG HẠNH PHÚC LISA VU & BADR
Có triệu triệu đóa hoa hồng chúc mừng tình yêu Lisa Vu và Badr nay đã thành đôi.
Có tràn ngập những ngày lâu đài tình ái kết hoa đăng  lung linh sắc màu yêu thương cùng những đứa con xinh xắn, ngoan hiền luôn là khúc hoan ca tình yêu tuyệt diệu trong mái ấm .
Thiên thần trỗi khúc hát ân tình ngập tràn ước mơ cho hai trái tim hòa một nhịp.Mùa xuân khởi đầu  thảm hoa giăng lối để đôi trẻ cùng nắm tay nhau thênh thang bước vào vườn tình ái gấm hoa vĩnh cửu.Vườn hạnh phúc ấy được thăng hoa từ  sự vun bồi của gia đình Hai họ từ nay  có Rể thảo - Dâu hiền.

Hạnh phúc luôn vĩnh cửu
Tình yêu mãi ngập tràn
Ân tình luôn chan chứa
Đẹp giấc mộng yêu thương.

Bằng tất cả niềm vui mừng quý báu nhất.Thương chúc Hai cháu Lisa Vu và Badr : Trăm năm hạnh phúc keo sơn.Hai họ bền lâu,ân tình thắm thiết.

PHAN THỊ VINH

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

VŨ THỊ ĐÀO

Mai Thị Ngọc Yến-Võ Thị Hường-Lâm thị Phượng-Vũ Thị Đào (1974 )
 Vũ Thị Đào ( tháng 5-2012 )
Đây là người duy nhất biết rỏ mối tình học trò của Hữu Phước và Kim Hà ngay từ thuở sơ khai.Không được duyên mai mối nhưng lại là một cầu nối rất quan trọng cho " cặp đôi hoàn hảo " này.Khi đôi tình nhân muốn gặp nhau ngoài giờ là phải nhờ đến Đào Vũ...tội nghiệp thân cò lặn lội xuống nhà Kim Hà và thưa rằng:
 - Xin bác cho Kim Hà xuống nhà con để học chung !
Vậy là ổn ! tập không đọc qua một trang nhưng tình thì nồng thêm một dặm !
Cảm ơn Vũ Thị Đào rất nhiều ! một người bạn tốt theo đúng nghĩa của nó.
huuphuockimha

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

CHUYỆN MÊ ĂN...THỜI ĐI HỌC

Sau nhiều lần gặp mặt với nhóm bạn, tâm sự rả rích chuyện ngày xưa xa lắc thời mà bây giờ giới trẻ gọi là “Tuổi teen” tôi mới quyết định viết bài này để công khai với tất cả những ai trước đây và hiện nay ở tuổi học trò đều trải qua khi còn ngồi trên ghế nhà trường, trong lớp học chỉ có bảng đen, phấn trắng, tiếng thầy cô cùng đám bạn học đang chú ý tập trung trí tuệ để nghe giảng khi cái bụng nó réo gọi thê thảm vì đói thì ít, thèm thì nhiều do lứa tuồi đang độ ăn no,ngủ kỹ ...Hic hic,tôi cũng chẳng phải như  “Thánh” mà không vướng tội ăn vụng khi ổ bánh mì bì thơm lừng mua mà chưa kịp ăn, thèm cuốn bò bía và vị tương hấp dẫn chết người, phổ biến nhất là cóc, ổi, xoài ngâm,của chua chỉ mới nhắc là cả đám học trò nữ chúng tôi chết mê,nhất là me ngào đựng bằng lá chuối, quẹt bằng cây tăm gỗ nhỏ xíu...cứ mỗi lần thầy cô quay lưng viết bảng là chúng tôi hoạt động bí mật ngay tức thì,hờ hờ ta cứ ăn và chia sẻ cho cả bàn, tự nhiên đến nỗi sau này nhớ lại, chuyện ăn vụng với tôi là kỷ niệm đẹp,thầy cô có biết cũng cười trừ vì thời ấy chúng tôi tuy ăn vụng nhưng ngoan, học giỏi,bằng chứng là bây giờ đứa nào cũng nên người đấy thôi.
Hé hé, tại quán nước mía vỉa hè “HOLLYWOOD”vào một buổi tối oi nồng...sau lời đề nghị của Cảnh Mai, Mai Yến, Trần Yến và tôi quyết định thư giãn,phần vì buồn do ông Phước& Bà Hà  bận chăm sóc con gái nên không có mặt,thế là những câu chuyện xưa thời đi học được nhắc tới rồi cười thú vị,tôi nhìn Cảnh Mai kể chuyện ăn vụng xoài ngâm chấm mắm ruốc,nghe Mai Yến kể chuyện ăn vụng me ngào,Trần Yến kể chuyện lén cúi xuống bàn ăn vụng mà sợ cô phát hiện, tôi cũng tham gia chuyện một bạn chẳng hiểu vì sao khi ăn vụng có lẽ do quá đói nên khi cúi xuống bị lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự mới ghê!Wow, té ra, thời đi học đứa nào cũng giống nhau,giống đến nỗi sau mấy mươi năm đứa nào cũng đã lên chức bà vẫn nhớ, nhắc lại như mới hôm qua tuổi học trò ngây thơ thủa nào,đặc biệt, chẳng đứa nào bị phát hiện lúc đó mới tuyệt và được dấu kín cho đến bây giờ mới kể.
Này nhé, thời đó rất ít món có thể mang vào lớp như bây giờ,quanh quẩn chỉ là mấy quả chua, sau đó có thêm xí muội, ô mai ăn cứ thấy ngon ngon tuyệt,và tất cả đứa nào cũng bận rộn do có một đám em ,chỉ lo cho chúng xong thì ngất ngư,ôm bụng đói chạy đến trường cũng là một nguyên nhân thúc đẩy chuyện ăn vụng trong lớp,tôi không biện minh, xấu hổ gì về chuyện này vì kết quả học tập và hòa bình thế giới trong lớp vẫn bình yên là được!Dù vậy, tôi nhớ có lần Cô dạy ... than phiền là lớp hay ăn vụng,nhưng khi tôi muốn cô cụ thể bạn nào thì cô im lặng, tôi thầm cám ơn cô đã giữ mãi trong tôi một cách ứng xử hay đối với học trò, và tôi cũng lặng thinh như chưa bao giờ được nghe lời than phiền này từ cô.Cũng may là năm ấy lớp chúng tôi tự dưng đứa nào cũng nghiêm túc hẳn, chuyện ăn vụng trở thành dĩ vãng của tuổi học trò tào lao,bây giờ nhắc lại cứ thương thương lạ.Một thời thơ dại rồi qua mau, bao mùa hè đến, Phượng nở đỏ sân trường cũ! Bạn bè tứ tán khắp nơi, đứa còn đứa mất mới hay đời phù du mà bất cứ nỗi nhớ nào cũng đẹp.
Vũng Tàu, một Thị xã nhỏ bé ngày nào bây giờ đã đổi thay nhiều nhưng tâm hồn tôi không đổi, mãi hoài đăm đắm vọng tưởng chuyện cách nay hơn 40 mươi năm nổi trôi cuộc đời, gian nan mê mải,giật mình nhớ lại thì tóc đã bạc, nếp nhăn thời gian đã nhạt nhòa nét thanh xuân từ bao giờ.Bạn bè tìm gặp chỉ cần biết bạn đang khỏe mạnh, an vui là đủ! Đời bôn ba dong ruổi rồi cũng thế, nhẹ tênh,mỗi lần gặp gỡ bạn bè cứ làm tôi lâng lâng thương yêu,những gương mặt ngày xưa, bây giờ chỉ khác nhau là nếp thời gian, sự trầm tĩnh già dặn hơn, ngoài ra tất cả đều tươi trẻ,thoải mái là quý rồi.Khi tôi đọc những giòng viết của Mỹ Loan, đứa bạn sau bao năm xa cách,mới hay nỗi nhớ đứa nào cũng giống nhau, trăn trở và hoài niệm mà nước mắt tôi rưng rưng,thiên đường hay địa ngục gì thì cũng là thế này thôi,tôi tìm thêm cho mình ý nghĩa của tình bạn vĩnh cửu được mặc khải đơn sơ như vậy,ru êm đời mình vào cuối mùa thu nắng vàng héo hắt trong tiếng nhạc hoan ca xa tít tắp.

Tình bạn là một phần của đời ta khi  yêu thương bỗng chợt quay về.

PHAN THỊ VINH

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

TÌNH THƯƠNG MẾN THƯƠNG

Bạn thân thương của tôi , tôi viết cho bạn, nghĩ về bạn nhiều thật nhiều.Vì sao???  Bạn ơi ! nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ,cái cách cười sãng khoái, hết cở,ánh mắt bạn sáng lên,tâm hồn bạn trẻ trung, cởi mở ,bạn toát ra một tính cách mà ở đó tôi vui với cái hồn của bạn,tôi say với cái mến của bạn...A ! tôi đã tìm ra Tôi trong cái nhiệt tình của bạn. 
Bạn thân tôi đây: Phan Thị Vinh của Trường Thánh Giuse , là lớp trưỡng,là Chị Hai trong nhóm bốn đứa;Mai Oanh chị Cả ,Phan Vinh chị Hai , Nguyễn Thị Ngữ chị Ba, Mỹ Loan em út... bốn đứa mình luôn được lòng các Thầy Cô...thời đó học trò lớp 12 rồi mà tụi mình ngoan lắm phải không? Loan nhớ khi xưa lớp trưỡng có nhí nhảnh một chút , điệu đàng một chút...nhưng với cặp kính cận hiện diện trên vầng trán tạo cho bạn một dáng vẻ uy nghiêm một chút và mãi mãi trong trí nhớ của tôi bạn ngoài là một lớp trưỡng hơi nghiêm túc ,bạn là một bạn thân và là một địa chỉ đáng tin cậy để các bạn nhờ vã...mà Mỹ Loan là người nhờ cậy bạn nhiều nhất.
Vinh ơi ! thoát cái đã hơn 40 năm, sau những bề bộn của cuộc sống,có thể nói cuộc trốn chạy với thời gian,hầu như ký ức trong Loan đã ngủ yên từ rất lâu ...để rồi hôm nay nơi đây hội tụ lại những gương mặt xưa , bạn thân xưa mà bản thân Loan phải khâm phục,phải nhìn lại mình để cùng chung nắm tay các bạn, để cùng lâng lâng cái cảm giác yêu đời,thương mình, để thả hồn mình đắm chìm vào hạnh phúc,môt hạnh phúc có thực đơn giản và nhất là đơn sơ còn hơn hồi nhỏ dù mình bây giờ đã là ông bà . Vâng,tôi đã tìm lại Tôi bởi vì bạn tôi  đã tặng cho tôi một TÌNH THƯƠNG MẾN THƯƠNG là vậy !! 
Phan Thị Vinh
Gia đình Nguyễn thị Ngữ
Ước mong tình bạn chúng mình như Hạ Vàng Biển Xanh,nồng ấm và xanh trong như xứ biển mênh mông của Vũng Tàu muôn thuở ....
MỸ LOAN

*Đọc những giòng chữ thân thương mà các bạn gởi cho nhau,mình cảm thấy việc mình đã làm,đã tạo dựng trang CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG này thật là có ý nghĩa.
Blogger Lương Hữu Phước.

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

TIN BUỒN

Blog CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG vừa được tin Cụ bà Nguyễn Thị Ngọc Sương là mẹ bạn Nguyễn Thị Phi Phượng và cũng là mẹ vợ bạn Phạm Công Chánh vừa qua đời lúc 6 giờ ngày 19/4/2012.Hưỡng thọ : 78 tuổi.
Xin đại diện các bạn trong CMMT thành kính phân ưu cùng gia đình bạn Phi Phượng-Công Chánh  và cầu xin cho Bà được sớm về chốn Tây Phương Cực Lạc.

Blogger Lương Hữu Phước.

Nguyễn Thị Phi Phượng


LỜI CHIA BUỒN VỚI BẠN CHÁNH VÀ PHƯỢNG:
Bầu trời chợt như lắng lại,mây trời chuyển thành sắc tím lung linh đón mẹ về chốn Thiên đường xa xôi. Bẩy mươi tám mùa xuân mẹ cho con tự hào cài lên áo những cánh hoa hồng đỏ thắm nay không còn nữa,hình bóng của mẹ ,giọng nói, tấm lòng từ mẫu bao la trời biển thoắt mênh mông làm tim con đau nhói.Con mồ côi mẹ từ lúc này: 6 giờ 19 tháng 4 năm 2012 nhạt nhòa nước mắt,thương tiếc trùng trùng dù cõi Trời xa thẳm kia là nơi mẹ sẽ an vui, thong dong ngơi nghỉ.
Mẹ ơi, nắng đã dần buông và màn đêm phải đến,đời người là cõi tạm...Biết thế mà sao nỗi bàng hoàng khủng khiếp vẫn bủa vây khi mẹ dần khép lại đôi mắt nhân từ,hơi thở thanh thoát và trái tim dừng những nhịp ân tình mang tấm lòng của mẹ dành cho con phải nghìn thu vĩnh biệt,tiếng sáo diều vi vu cùng ngàn hoa cúc trắng có khiến mẹ yên lòng?chốn dương gian những con cháu của mẹ xin nguyện cầu mẹ sớm siêu thoát, các con hứa sẽ sống đạo đức, trung thực,an lành như mẹ từng căn dặn,mong sao mẹ sẽ luôn mỉm cười nơi chín suối.
Bằng tất cả niềm kính yêu chia sẻ,Vinh thân mến chia buồn đến Bạn Chánh & Phượng và gia đình.Cầu mong cụ Bà Nguyễn Thị Ngọc Sương sớm về nơi  an lành,cực lạc.

PHAN THỊ VINH THÀNH KÍNH PHÂN ƯU.   

Xin chia buon cung gd ban Chanh va PhiPhuong,
cau mong cu ba Ngoc Suong som duoc sieu thoat...
Thanh kinh Phan uu...

An & Phuong Lam

Một số hình ảnh Lễ Tang:

 Bạn bè đến viếng


 Trần Thị Yến
 Trần Thúc Hộ
 Blogger Lương Hữu Phước
Phạm Công Chánh

Xem thêm hình ảnh tại ĐÂY

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

HỘI NGỘ MỸ LOAN TẠI CALI

 Lâm Thị Phượng - Mỹ Loan - Nam Hương
 Mỹ Loan ( Loan Tầm Dương ) - Lâm Thị Phượng
 Mỹ Loan và Nam Hương
Lâm Thị Phượng và Nam Hương
Mỹ Loan-Lâm Thị Phương-Nam Hương và Ông Xã
Buổi hội ngộ đã diễn ra vào lúc 13 giờ ngày 16/4/2012 tại Cali ( USA ).Chúng ta cũng dễ dàng nhận ra bạn Nguyễn Thị Mỹ Loan (Loan Tầm Dương) với nét mặt và mái tóc đặc biệt không hề thay đỗi theo thời gian.
Ngọc Bích - Kim Hà - Mỹ Loan ( 1974 )

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

BẠN VÀ TÔI

Hơn bốn mươi năm xưa
Tôi,bạn vốn chung trường
Ngồi cùng chung một lớp
Sáng sáng rồi trưa trưa
Cùng đong đưa kỷ niệm
Còn đó nụ cười xưa
Bạn thường hay mủm mỉm
Thích vui vẻ,nhúng nhường
Một cây Hình,Đại số

Tôi lơ mơ toán học,
Ở phương cách chứng minh
Số,Hình sao rắc rối
Chỉ tàm tạm Anh văn
Tình bạn là tương thân
Tình thân là giúp đỡ
Có những trưa nóng bức
Quên đêm tối đường xa
Bạn kèm tôi Toán học
Giải mã,lập phương trình
Thương bạn nhiều vất vả
Tôi cũng cố cầm canh
Thế là mình cùng tiến
Đường Đại Học thênh thang 
Một thời hoa mộng cũ
Nhớ biết mấy cho vừa
Nầy là Dinh Ông Thượng
Nhìn xuống bãi Tầm Dương
Leo núi mình cắm trại
Xuống biển thỏa thích bơi
Đâu rồi thời hoa gấm
Tôi,bạn đã bạc đầu
 Xưa thì bạn rất thân
Nay thì rất thân thương
Mãi mãi tôi và bạn
Một đời thật thân thương.

Mỹ Loan ( gởi về bạn ĐTX )

ẨM THỰC...ĐƯỜNG ĐẾN NIỀM VUI

Chiều thứ bẩy 14 tháng 4,Ông Phước điện thoại  hẹn tôi 19 giờ ra chợ ẩm thực Vũng Tàu cùng nhóm Chungmotmaitruong vui chơi, thưởng thức các món ăn đặc sắc.E hèm,sướng vậy ta! Tôi đồng ý liền tức thì vì chuyện ăn uống tôi luôn mê từ thời đi học,đâu phải đợi đến bây giờ.Đúng 19 giờ tôi và con gái đã có mặt tại gian hàng sau đó là Ông Phước,cũng với chiếc túi đựng máy hình quen thuộc tôi thấy ông Phước giống phóng viên vậy mà nỡ lòng nào nhiều người kêu réo: “Chụp hình không chú?” làm cho Phước khó xử vô tuốt gian hàng không chờ ngoài cổng như đã hẹn với mấy kiều nữ Chungmotmaitruong:Mai Yến,Trần Yến,Phước, Cảnh Mai,Tấn lại, Tiếu Hoa, Từ Hằng, Hồng Phượng .Gần một tiếng sau mấy nàng mới yểu điệu đi vô, sau màn chào hỏi tới tấp,tôi được các bạn bắt tay nồng nhiệt,sau khi ổn định chỗ ngồi,Mai Yến liền tới quầy lựa món ăn...cả đám vẫn ồn ào như cố hữu cùng thăm hỏi,chào mừng búa xua vẫn không quên réo ông Phước chụp hình lưu niệm.
Lướt qua nhóm bạn và ngắm nghía, tôi thấy mấy bà bạn còn duyên dáng và tươi vui thoải mái luôn cười đùa trẻ trung,trước hết cả nhóm  thưởng thức món nướng hải sản,súp cua,thịt nướng rau củ sau đó kéo nhau đến gian hàng ẩm thực chay, Hà thị Sét chiêu đãi món xôi, cá viên chay, lòng heo phá lấu,bánh bột lọc hấp dẫn không thua món mặn chút nào,đứa nào cũng no cành hông những cũng ráng dạo thêm tới hàng gỏi khô bò Một thoáng miền Tây,ăn để nhớ ngày xưa đi học,ghé gian hàng chay Chùa Liên Trì có Cao thị Thu phục vụ chiêu đãi thưởng thức món bì cuốn chay ngon tuyệt!
Ra tới ngoài cổng cả đám còn ồn ào kêu ông Phước chụp hình lưu niệm ( Các bạn cứ nhìn hình sẽ biết vui đến chừng nào)...Vậy mà màn cuối cả đám còn nhào vô quầy trò chơi trẻ em, năn nỉ chủ để ngồi vô trò đu quay,tuy nhiên chỉ có tôi, Mai Yến, Hồng Phượng dám lên ngồi,Mai Yến khi xuống bị hơi chóng mặt,các bạn khác cũng sợ máy bay vòng vòng một hồi bị choáng nên chịu thua không dám tham gia.

Hi hi,hiếm khi có được cuộc vui thoải mái  đông bạn bè tụ họp và chơi hết mình như thế này, tất cả thêm gần nhau hơn khi các bạn cùng mở lòng ra tâm sự những câu chuyện đời thăng trầm chìm nổi mà mình đã trải qua như: Chuyện Mai Yến đã từng đi bán bánh bột lọc ở phố Khâm Thiên Hà Nội (quê chồng) vào mỗi buổi sáng thật nhọc nhằn khốn khó,chuyện của các bạn cứ thế tâm tình và chia sẻ,đùa vui mà chợt nghe hồn mình lâng lâng gợi nhớ thủa nào.Thời gian trôi nhanh đến không ngờ, hơn bốn mươi năm bạn bè gặp lại là những món quà quý báu không thể so sánh được,tôi cảm nhận về điều này mà trân trọng ráng giữ gìn,bao nhiêu đứa bạn là bấy nhiêu mảnh đời không ai giống ai...tôi nghe kể mà rưng rưng thương lắm bạn ơi.Lòng thầm nhủ sẽ có ngày viết những câu chuyện của các bạn trang trải lên trang Blog để  bạn bè cùng chia sẻ.
Mai Yến còn mời cả bọn ghé nhà vào cuối tháng 4 để thưởng thức món gỏi cuốn do Yến trực tiếp làm, chà chà kể ra trong nhóm có nhiều bạn tài hoa về ẩm thực,chỉ nghĩ đến vậy là tôi đã thấy mê, phải dọn bụng chờ thôi.Sướng thật! Đặc biệt, tôi thấy ông Phước cứ cười tủm tỉm hoài,có lẽ Phước vui vì thấy các bạn đoàn kết, thương yêu,Phước đã xòe bàn tay ra mời gọi các bạn cùng vào sân chơi của tình bạn khi tuổi đã về chiều vẫn đẹp sau mấy mươi năm gián đoạn,và trang Blog cá nhân của Phước nay đã thành một địa chỉ thân yêu cho tất cả nhóm bạn cùng trải lòng chia sẻ,đơn giản dễ thương nhưng không kém phần đằm thắm,chan hòa.Các bạn thế nào tôi không biết, nhưng riêng tôi! Tự nhận thấy mình cần có thêm,nhiệt tình gần gũi hơn khi kết nối bạn bè “ tình thương mến thương” đã là hạnh phúc bình yên của đời mình,chân tình không màu mè phù phiếm.
Bạn bè trang lứa nay chẳng còn ai!khi hoàng hôn tìm đến mới hay đời ta cần sự an vui thoải mái nhẹ nhàng là đủ,triết lý ấy với tôi mãi đến hôm nay vẫn còn là điều mơ ước và bạn ơi, sá gì một khoảnh khắc vui đùa thả lòng mình dành cho bạn,dù thật đơn sơ giản dị đã là điều quý hơn vàng.Biển muôn đời vẫn xanh, hoa thơm bao giờ cũng ngát hương đậm đà và tình bạn mãi hoài vĩnh cửu.Tôi tin chắc chắn là thế, rồi hạnh phúc vì sao mình có quá nhiều điều quý đến với cuộc đời, nhất là khi mùa thu cuộc đời vừa gõ cửa đời mình nhẹ nhàng như gió chiều vi vu khúc hát lời ru ca dao thủa ấu thơ chúng ta chung một mái trường, bạn ạ!Chợ chỉ có 5 ngày rồi bế mạc, chúng tôi nhìn nhau cùng hứa hẹn:Sẽ lại gặp nhau khi có dịp,chắc chắn là như vậy!!!

PHAN THỊ VINH