Sau nhiều lần gặp mặt với nhóm bạn, tâm sự rả rích chuyện ngày xưa xa lắc thời mà bây giờ giới trẻ gọi là “Tuổi teen” tôi mới quyết định viết bài này để công khai với tất cả những ai trước đây và hiện nay ở tuổi học trò đều trải qua khi còn ngồi trên ghế nhà trường, trong lớp học chỉ có bảng đen, phấn trắng, tiếng thầy cô cùng đám bạn học đang chú ý tập trung trí tuệ để nghe giảng khi cái bụng nó réo gọi thê thảm vì đói thì ít, thèm thì nhiều do lứa tuồi đang độ ăn no,ngủ kỹ ...Hic hic,tôi cũng chẳng phải như “Thánh” mà không vướng tội ăn vụng khi ổ bánh mì bì thơm lừng mua mà chưa kịp ăn, thèm cuốn bò bía và vị tương hấp dẫn chết người, phổ biến nhất là cóc, ổi, xoài ngâm,của chua chỉ mới nhắc là cả đám học trò nữ chúng tôi chết mê,nhất là me ngào đựng bằng lá chuối, quẹt bằng cây tăm gỗ nhỏ xíu...cứ mỗi lần thầy cô quay lưng viết bảng là chúng tôi hoạt động bí mật ngay tức thì,hờ hờ ta cứ ăn và chia sẻ cho cả bàn, tự nhiên đến nỗi sau này nhớ lại, chuyện ăn vụng với tôi là kỷ niệm đẹp,thầy cô có biết cũng cười trừ vì thời ấy chúng tôi tuy ăn vụng nhưng ngoan, học giỏi,bằng chứng là bây giờ đứa nào cũng nên người đấy thôi.
Hé hé, tại quán nước mía vỉa hè “HOLLYWOOD”vào một buổi tối oi nồng...sau lời đề nghị của Cảnh Mai, Mai Yến, Trần Yến và tôi quyết định thư giãn,phần vì buồn do ông Phước& Bà Hà bận chăm sóc con gái nên không có mặt,thế là những câu chuyện xưa thời đi học được nhắc tới rồi cười thú vị,tôi nhìn Cảnh Mai kể chuyện ăn vụng xoài ngâm chấm mắm ruốc,nghe Mai Yến kể chuyện ăn vụng me ngào,Trần Yến kể chuyện lén cúi xuống bàn ăn vụng mà sợ cô phát hiện, tôi cũng tham gia chuyện một bạn chẳng hiểu vì sao khi ăn vụng có lẽ do quá đói nên khi cúi xuống bị lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự mới ghê!Wow, té ra, thời đi học đứa nào cũng giống nhau,giống đến nỗi sau mấy mươi năm đứa nào cũng đã lên chức bà vẫn nhớ, nhắc lại như mới hôm qua tuổi học trò ngây thơ thủa nào,đặc biệt, chẳng đứa nào bị phát hiện lúc đó mới tuyệt và được dấu kín cho đến bây giờ mới kể.
Này nhé, thời đó rất ít món có thể mang vào lớp như bây giờ,quanh quẩn chỉ là mấy quả chua, sau đó có thêm xí muội, ô mai ăn cứ thấy ngon ngon tuyệt,và tất cả đứa nào cũng bận rộn do có một đám em ,chỉ lo cho chúng xong thì ngất ngư,ôm bụng đói chạy đến trường cũng là một nguyên nhân thúc đẩy chuyện ăn vụng trong lớp,tôi không biện minh, xấu hổ gì về chuyện này vì kết quả học tập và hòa bình thế giới trong lớp vẫn bình yên là được!Dù vậy, tôi nhớ có lần Cô dạy ... than phiền là lớp hay ăn vụng,nhưng khi tôi muốn cô cụ thể bạn nào thì cô im lặng, tôi thầm cám ơn cô đã giữ mãi trong tôi một cách ứng xử hay đối với học trò, và tôi cũng lặng thinh như chưa bao giờ được nghe lời than phiền này từ cô.Cũng may là năm ấy lớp chúng tôi tự dưng đứa nào cũng nghiêm túc hẳn, chuyện ăn vụng trở thành dĩ vãng của tuổi học trò tào lao,bây giờ nhắc lại cứ thương thương lạ.Một thời thơ dại rồi qua mau, bao mùa hè đến, Phượng nở đỏ sân trường cũ! Bạn bè tứ tán khắp nơi, đứa còn đứa mất mới hay đời phù du mà bất cứ nỗi nhớ nào cũng đẹp.
Này nhé, thời đó rất ít món có thể mang vào lớp như bây giờ,quanh quẩn chỉ là mấy quả chua, sau đó có thêm xí muội, ô mai ăn cứ thấy ngon ngon tuyệt,và tất cả đứa nào cũng bận rộn do có một đám em ,chỉ lo cho chúng xong thì ngất ngư,ôm bụng đói chạy đến trường cũng là một nguyên nhân thúc đẩy chuyện ăn vụng trong lớp,tôi không biện minh, xấu hổ gì về chuyện này vì kết quả học tập và hòa bình thế giới trong lớp vẫn bình yên là được!Dù vậy, tôi nhớ có lần Cô dạy ... than phiền là lớp hay ăn vụng,nhưng khi tôi muốn cô cụ thể bạn nào thì cô im lặng, tôi thầm cám ơn cô đã giữ mãi trong tôi một cách ứng xử hay đối với học trò, và tôi cũng lặng thinh như chưa bao giờ được nghe lời than phiền này từ cô.Cũng may là năm ấy lớp chúng tôi tự dưng đứa nào cũng nghiêm túc hẳn, chuyện ăn vụng trở thành dĩ vãng của tuổi học trò tào lao,bây giờ nhắc lại cứ thương thương lạ.Một thời thơ dại rồi qua mau, bao mùa hè đến, Phượng nở đỏ sân trường cũ! Bạn bè tứ tán khắp nơi, đứa còn đứa mất mới hay đời phù du mà bất cứ nỗi nhớ nào cũng đẹp.
Vũng Tàu, một Thị xã nhỏ bé ngày nào bây giờ đã đổi thay nhiều nhưng tâm hồn tôi không đổi, mãi hoài đăm đắm vọng tưởng chuyện cách nay hơn 40 mươi năm nổi trôi cuộc đời, gian nan mê mải,giật mình nhớ lại thì tóc đã bạc, nếp nhăn thời gian đã nhạt nhòa nét thanh xuân từ bao giờ.Bạn bè tìm gặp chỉ cần biết bạn đang khỏe mạnh, an vui là đủ! Đời bôn ba dong ruổi rồi cũng thế, nhẹ tênh,mỗi lần gặp gỡ bạn bè cứ làm tôi lâng lâng thương yêu,những gương mặt ngày xưa, bây giờ chỉ khác nhau là nếp thời gian, sự trầm tĩnh già dặn hơn, ngoài ra tất cả đều tươi trẻ,thoải mái là quý rồi.Khi tôi đọc những giòng viết của Mỹ Loan, đứa bạn sau bao năm xa cách,mới hay nỗi nhớ đứa nào cũng giống nhau, trăn trở và hoài niệm mà nước mắt tôi rưng rưng,thiên đường hay địa ngục gì thì cũng là thế này thôi,tôi tìm thêm cho mình ý nghĩa của tình bạn vĩnh cửu được mặc khải đơn sơ như vậy,ru êm đời mình vào cuối mùa thu nắng vàng héo hắt trong tiếng nhạc hoan ca xa tít tắp.
Tình bạn là một phần của đời ta khi yêu thương bỗng chợt quay về.
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét