Vũng
Tàu tháng tư năm nay nắng nóng hơn những năm trước,cái nóng dường như muốn thử
thách làn da bất cứ ai nhất là chị em,nắng cứ loang loáng trước mắt,chấp
chới lung linh những ánh vàng hòa cùng biển xanh,trời xanh và mây trắng…Tất cả
không làm giảm sự xúc động khi cuộc gặp bạn Nguyễn Thị Can ở tận xứ Mỹ xa xôi
trở về sau 40 năm rời trường trung học Thánh Giuse Vũng Tàu,nơi mà tôi và các
bạn đã có nhiều năm cùng chung buồn vui suốt quãng đời đi học.
Ngày
ấy từ năm 1967 - 1974,lứa học sinh từ tuổi thơ đến lúc thanh niên với nhiều ước
mơ cháy bỏng khi chiến tranh loạn lạc, nhưng cửa lớp sân trường vẫn bình yên
mỗi năm hè vè và đám học trò cứ lớn lên,mỗ mùa hè mỗi thấy cành phượng cháy đỏ
yêu thương của những trang thư tình viết vội mà không dám gửi, những giờ được
nghỉ học hẹn hò dạo chơi biển Bãi Trước, Bãi Sau, Bãi Dâu, Bãi Dứa, hoặc chỉ
lang thang những con đường vòng quanh ngôi nhà thờ cổ kính nên thơ mà lãng đãng
chuyện tương lai.
Chuyện
cách nay hơn 40 năm, ngày ấy chúng tôi không có những phương tiện ghi lại hình
ảnh hiện đại như bây giờ, vì thế có và giữ được những ảnh đẹp của thời
học sinh trung học rất hiếm.Để mãi tận 40 năm sau, khi tóc đã bạc màu, gương
mặt đã nhuốm nét thời gian thì cả bọn mới gặp lại tập hợp bởi bạn Lương Hữu
Phước, đứa bạn ngày xưa cao lêu khêu và năng nổ hoạt động phong trào,gần gũi
bạn bè.Phước đã tập họp lại các bạn từ thời đi học bằng trang Blog Chung Một
Mái Trường của mình, xem như là nơi hẹn gặp chung thân ái.
Chỉ trong vài năm,
bạn bè chung lớp, chung trường khắp nơi liên hệ ngày một nhiều hơn, và tôi cũng
là thành viên của yêu thương ấy sau bao năm thất lạc bạn bè dù vẫn ở Vũng Tàu
mới lạ.Khi gặp tôi cũng mới biết đôi bạn Hữu Phước – Kim Hà cũng đã gắn bó với
nhau thành một gia đình hạnh phúc, có những con cháu thảo hiền, thành đạt…Rồi
các bạn khác mà nếu kể tên ra rất dài lên đến gần 40 người, có cả các lớp đàn
anh như lớp anh Hào.Đặc biệt các bạn ở tận phương xa cũng đã về hẹn gặp! Và lần
này là bạn Nguyễn Thị Can các bạn ạ.
Qua chủ Blog Lương
Hữu Phước thông báo bạn Can về Vũng Tàu hẹn gặp bạn bè sau 40 năm rời trường đã
làm tôi náo nức lắm, dù rất bận rộn nên cuộc gặp mặt đầu tiên ở cà phê Thiên
Đường mãi đến gần 11 giờ trưa tôi mới tới được và các bạn Hữu Phước, Trịnh
Hoàng, Nam Hoa Tím,Nguyễn Phúc, Trần Yến đã có mặt đông vui.Tuy đã nhìn qua
hình nhưng tôi cũng hơi bất ngờ vì bạn Can rất trẻ trung, xinh đẹp! giọng nói
Bắc vẫn như thời đi học cười thật tươi ôm lấy tôi cảm động vô cùng.Điều càng
ngạc nhiên hơn Can còn là tay máy ảnh có hạng nữa.
Trưa Can mời ghé
quán Ngọc Dung Bãi Dâu dùng cơm, nghe Can kể đây là người rất có thân tình bè
bạn….cứ thế những buổi cà phê Lan Rừng Resort (Bãi Dứa), Nhà hàng Gành Hào gặp
gỡ bạn bè và hấp dẫn nhất là buổi sáng 22 tháng 4 về lại trường xưa.Ngôi trường
sau bao năm bị trưng dụng được trả về với Nhà Xứ Vũng Tàu đã được sửa sang
khang trang hơn.Vài cây điệp cổ thụ còn giữ lại và sân trường đã có thêm những
cây phượng trổ hoa đỏ rực trong nắng hè xanh mát.Bạn Can chu đáo đặt may bộ áo
dài trắng cách điệu rất đẹp để chụp hình, ghi lại những hình ảnh hiếm có rất
khó lập lại lần sau…
Tôi lại lãng đãng
với những suy nghĩ về bạn bè thời đi học khi ngắm các bạn rưng rưng ở sân
trường, hành lang và lớp học xưa…Một trời kỷ niệm quay về cứ làm tôi cay mờ mi
mắt! bạn bè sau 40 năm nhạt nhòa bụi thời gian và thăng trầm giòng đời mê mải
nay mới tìm về.Ai nói tôi ủy mị lãng mạn gì thì trái tim tôi cũng đã thổn thức
bồi hồi những lần gặp lại bạn học cũ luôn khiến tôi lâng lâng niềm thương nỗi
nhớ.Sau 40 năm với bao biến động cuộc đời,gặp lại nhau quý hơn tất cả vật quý
trên đời!Chợt thương đến lạ lùng những cái tên Phước- Hà, Yến,Hoàng, Nam, Phúc,
Thiện,Hộ,Chánh … tôi thường luôn gặp vào những buổi cà phê xả Stress.
Cuộc sống thật kỳ
diệu, sau bao nhiêu năm thất lạc và bạn bè gặp lại,ai cũng có những bôn ba
riêng tư, đời thường gì thì cũng xếp lại và vui tìm về kỷ niệm tươi trẻ, vui vẻ
nhất của một thời áo trắng thơ ngây chan chứ niềm vui hạnh phúc những tháng
ngày vui đùa nơi sân trường rồi căng thẳng khi vượt qua những kỷ thi thử thách
của đời học sinh sau đó bước vào biển rộng, sông dài gập ghềnh khó mấy ai bằng
phẳng!Chông gai gì thì giờ đây tuổi đã U60, niềm vui chỉ cần giữ lại mà nỗi
buồn nếu có cứ cho qua là được.
Bạn Nguyễn Thị
Can,sau 40 năm rời trường nay thành đạt và có hạnh phúc an lành, con cháu đủ
đầy! Lần này Can về phần lớn thời gian dành cho bạn bè sau khi lo đám cưới cho
cháu và thăm hỏi người thân. Tôi cảm nhận được tiếng cười của bạn giản dị, giòn
tan ngập tràn tình cảm mỗi lần gặp mặt! ngắn ngủi lắm nhưng thật đậm đà và
bạn nào phương xa trở về cũng luôn dạt dào tình cảm ấm áp như nhau càng
khiến tôi luôn có những đê về mất ngủ để nhớ lại kỷ niệm đi học mà mình đã bỏ
quên tự lâu rồi.
Thời
gian không thể xóa nhòa tình bạn, nhất là tình bạn thời học sinh áo trắng chung
trường.Ôi trời! vì sao tôi cứ mải mê chìm đắm trong thế giới hẹn gặp thân
thương bạn bè một thời cách xa nay gặp lại?Mùa hè bao giờ cũng đỏ rực màu hoa
phượng, những cánh phượng nồng nàn thắm thiết làm hồng mãi tình bạn quý vẫn
chan hòa.Mến chúc bạn Can và tất cả các bạn luôn an vui, hạnh phúc và mãi mãi
sống tuyệt vời trong tình bạn mỗi ngày càng đậm đà thêm các bạn nhé!
PHAN THỊ VINH