Vũng Tàu là thành phố biển xinh đẹp quanh
năm đón gió biển dạt dào như lòng người nơi đây tràn đầy thương mến.Nơi có
biển, núi rừng, hồ, sông, suối từ thủa tôi còn bé xíu, chân trần dẫm trên cát
mịn êm nghe nước biển nhẹ mơn man mát rượi trưa hè, nghe rừng dương vi vu gió
hát rồi lần theo triền núi ngắm những chùm hoa sứ trắng muốt rung rinh theo gió
tỏa ngát hương thơm ở Bạch Dinh.Trời càng nắng nóng, hoa sứ càng nở rộ ngan
ngát một vùng, rụng dưới gốc cây cho lũ trẻ dùng chỉ kết lại thành chuỗi đeo cổ
làm vòng hoa chiến thắng.Riêng tôi, hương thơm của hoa sứ khiến tôi say say bao
điều mê mải như vốn từng đắm đuối chuyện cổ tích.Ngày ấy, tuổi thơ rong chơi
những giờ được nghỉ học là dạo vòng núi, đắm mình trong nước biển mặn khó quên.
Hoa Sứ là tên gọi ở miền Nam, miền Bắc gọi
là hoa đại và theo tài liệu thì hoa này có nguồn gốc Mexico, Trung Mỹ và
Venezuela. Từ Mexico và Trung
Mỹ,hoa đã lan sang các khu vực nhiệt đới khác trên thế giới, đặc biệt là
Hawaii, tại đây chúng mọc nhiều đến nỗi nhiều người tin rằng chúng là các loài
cây bản địa ở đây.Hoa của đại hoa đỏ (P. alba) là quốc hoa của Nicaragua và
Lào, tại đây chúng được biết dưới các tên gọi tương ứng là
"sacuanjoche" (Nicaragua) và "chăm pa" (Lào).Dù thế nào thì
với tôi, hoa sứ được trồng nhiều ở Vũng Tàu, có lẽ phù hợp với khí hậu biển vì
sức sống mãnh liệt,có mùa cây chỉ còn những cành trụi lá, khô khốc tưởng như đã
chết nhưng vẫn sống khi mưa về luôn khiến tôi thú vị khi ngắm những mầm lá xanh
non trổ ra từ cành trơ trụi, có lẽ thế mà sứ còn có tên sứ cùi! để phân biệt
với những loài sứ khác.
Cây sứ cũng có nhiều hình dáng lạ lẫm tùy
theo sự tưởng tượng của mỗi người, càng già cỗi càng đặc biệt. Theo y học cổ
truyền, hoa sứ trắng điểm vàng chữa được bệnh ví dụ như hoa sứ khô chữa cao
huyết áp…Tất cả điều này cũng không huyền thoại bằng chuyện tình yêu mơ mộng
của đôi lứa yêu nhau hẹn hò dưới gốc cây sứ rồi thề non hẹn biển.Chuyện tình
hoa sứ luôn tỏa hương thành hay không là chuyện khác nhưng cứ thế của thời cách
nay hơn nửa thế kỷ trong đó có tôi mải miết đắm mình vào thế giới mộng mơ này,
đến khi tóc xanh nhạt màu vẫn đắm đuối mỗi khi đi dạo dưới hàng cây sứ ngát
hương thơm thỉnh thoảng rơi rụng cánh hoa hững hờ theo gió, rồi có ca khúc được
sáng tác với tên “ Hoa sứ nhà nàng “ vô cùng lãng mạn nhưng đượm buồn.
Vậy đó, Vũng Tàu được ví như thành phố
“quốc tế” nhiều cư dân khắp nơi tìm về lập nghiệp chung tay vun đắp ngày càng
đẹp, trù phú và bắt đầu có nhiều biệt thự, nhà ở, công viên trồng hoa sứ sau
thời gian mai một,rồi cơn bão số 9 năm 2006 quật ngã, tuy nhiên hoa sứ tập
trung, ấn tượng nhất là ở khuôn viên Bạch Dinh Núi Lớn vẫn còn nhiều, dọc triền
Núi Nhỏ đường lên Hải Đăng quyến rũ khách du lịch ghé thăm,cũng đã có lúc Vũng
Tàu được dự tính gọi là thành phố Hoa Sứ như Hải Phòng có tên là thành phố Hoa
Phượng đỏ chẳng hạn.Thế nào thì hoa sứ chẳng thể thành tên gọi thay cho
tên Vũng Tàu mộc mạc, dễ thương tôi luôn thích,hoặc cái tên có vẻ Tây hơn từ xa
xưa là Cap Saint Jacques vẫn chẳng quyến rũ mấy.
Mà thôi, lòng vòng gì thì trong bài viết
này tôi chỉ giới thiệu về cây hoa sứ được trồng lâu nhiều năm nơi xứ biển
tôi sống đã hơn 60 năm cuộc đời, cánh hoa tỏa mùi hương dịu mát khi rời khỏi
cành rất lạ lùng và khi khô mới phát huy hiệu quả chữa bệnh.Ừ! Vũng Tàu đẹp mặn
mà và khi ở đây đều có thể ngắm bình minh lẫn hoàng hôn trong ngày rồi cảm nhận
thời gian trôi qua 24 giờ quý báu cuồng nhiệt, sôi nổi.Trải hơn mấy trăm năm
hoa sứ càng cằn cỗi,những người xưa trồng hoa đã về miền viên miễn cho thế hệ
trăm năm sau tận hưởng, điều này càng khiến tôi mang ơn thế hệ cha ông đã không
tàn phá mà gìn giữ, trân trọng cảnh đẹp, tài nguyên thiên nhiên cho thế hệ mai
sau.
Có đôi lúc, tôi thảng thốt khi đi ngang
con đường Bãi Trước ngày xưa giờ đã được mở rộng thênh thang nhưng hàng bàng cổ
thụ mất bóng mà hụt hẫng lạ lùng.Cứ thế đến đêm về tôi mới hiểu rằng ký ức tuổi
thơ những giờ dong ruỗi không thể phai mờ là kho tàng gieo mãi trong tôi muôn
điều mơ ước không thành khi tuổi đã hoàng hôn.Mặt trời mọc soi rọi xuống mặt
biển lung linh đến khi lặn vẫn lộng lẫy khoe màu đỏ ráng chiều mấy mươi năm tôi
ngắm mãi, ngắm hoài về một bến bờ xa lắc có ai đó quên mất khúc ca dao thủa nào
hệt như hương thơm hoa sứ chỉ tỏa ra khi rụng rơi nhạt nhòa hư ảo.
Chao ơi! đời hát rong có mấy ai tìm được
bến bờ?? như con thuyền trôi vô định trong đêm trăng huyền hoặc, lặng lẽ, cô
đơn đợi trăm năm xuôi về bến cũ.Có mấy ai nhớ hoài cánh hoa sứ vừa rơi thơm
ngát được cài lên mái tóc mượt như tơ thủa thơ ngây cắp sách đến trường với
trái tim rung nhẹ vì yêu?Cứ thế trôi theo giòng đời thân phận kiếp người chỉ
đêm về mới lắng đọng khúc tình ca.Đêm, khí hậu đã dịu đi vẫn không thể ru tôi
ngủ êm giấc mộng đẹp mà vẫn là bao điều khó nói.Đời là hạnh phúc trăm năm cho
những ai tìm thấy bình yên tràn ngập yêu thương và mơ nhớ về cửa lớp, sân
trường xưa bạn nhỉ?.Hè cũng sắp về rồi.
PHAN THỊ VINH
Hình ảnh : Lương Hữu Phước
Trần Thị Yến và hoa sứ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét