CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

XƯA TAN TRƯỜNG...ANH THEO NÀNG VỀ...

(Tặng các bạn ngày xưa chung một mái trường)
 Ngày trước, mỗi lần tan trường là những con đường ngập tràn áo dài trắng tung bay trong gió,những chiếc nón lá đội nghiêng, tóc dài ngang vai, gương mặt hồn nhiên xinh xắn của các nàng là những hình ảnh trữ tình dễ thương cho biết bao tác giả văn chương,thơ, nhạc mặc sức tả tình tả cảnh. Ca khúc “Ngày xưa Hoàng thị” của nhạc sỹ Phạm Duy từng khiến giới học trò như chúng ta xao động rộn ràng. Đẹp lắm những giờ tan trường “Anh theo...nàng về”, theo về mà lòng không dám ngỏ...cứ thế để lỡ một lời tỏ tình , lỡ luôn cả một cuộc hẹn hò lọt vào tay kẻ khác.
  Ngoại trừ một số bạn nam thường xuyên theo đuổi một bóng hồng mình mơ tưởng rồi tỏ tình , được nàng đáp lại thì phần lớn bạn nào cũng e dè không dám ngỏ, bằng chứng là chỉ có Ông Phước Blog cưới Bà Hà lớp mình ,sau này ông Phước tiết lộ mới biết nội tình . Thế là tôi âm ỷ đề tài này,bữa nay viết ra, nếu có mạo phạm thì cũng mong các bạn lượng thứ, nhất là các bạn nam ngày xưa chung lớp, chung trường cũng đừng nổi nóng khi chuyện đã xưa như trái đất bây giờ mới kể! Nói vậy nhưng thực tế có nhiều chuyện tình dễ thương chưa ngỏ rồi chôn chặt đến bây giờ chỉ thể hiện bằng một ánh nhìn , một cành hoa nhỏ hay một gói bò bía đặt trên bàn học đã đủ cho phái nữ chúng tôi xao động. Nhẹ nhàng mà khó quên .Không hiểu vì sao ngày xưa chúng ta ngại ngùng đến thế , chắc là nhiễm truyện Kiều của Nguyễn Du : “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, đứa nào cũng thấy trái tim mình rung động, nghe bồi hồi khi nghĩ về một bóng hình nào đó nhưng lại cố dấu kín, lại sợ một điều gì khó hiểu, mơ hồ và chỉ dám ngừng lại ở một tình bạn thân, có lúc ngồi sau lưng hắn chở bằng xe đạp, đổ dốc Bãi Dâu sợ chết khiếp vẫn không dám ôm lấy vòng eo ấy,không dám lau cho hắn những giọt mồ hôi trên trán lúc tạm dừng nghỉ mệt.
 Chuyện tình học trò tào lao như vậy nên mãi đến bây giờ nghĩ lại, tôi cứ mãi hoài trăn trở rồi đổ thừa ông trời : “ta có duyên không nợ người ơi”.Đã vậy,một biến cố dữ dội chung của đất nước càng làm cuộc sống thêm bất ngờ phức tạp, tôi lao mãi vào vòng xoáy của những phiêu du, đêm về lắng đọng ...nhớ và ray rứt khôn nguôi.
Bôn ba gì đi nữa ,đời mình cũng đã ngả bóng hoàng hôn rồi! tuổi già chúng ta còn ước mơ chi ?chỉ còn những đùa cợt chút hoài niệm ngày xưa tan trường : Anh theo nàng về... làm cuống quýt bước chân cả hai phía đã thành dĩ vãng. Cuộc đời còn bao lâu nữa đâu mà hững hờ?!?Đẹp biết bao khung trời kỷ niệm đỏ rực cành phượng vỹ...rồi mùa thu đến cho bao lá vàng rơi ngập những con đường tung bay cùng áo trắng. Tôi lại đứng nhìn thời gian trôi nhanh , lặng lẽ một mình nơi cổng trường xưa mà hát thầm lại  bài “Ngày Xưa Hoàng Thị” hắn đã từng hát như một lời yêu ngỏ lúc tan trường : “ Em tan trường về ...”. Ừ nhỉ, cuộc sống luôn như dòng sông, như biển rộng , không có con sóng nào dừng lại chờ tôi để mà níu với, đó là sự thật , một sự thật tự nhiên vì đời người là vậy! Chỉ bởi tôi cứ mãi hoài nhớ chuyện ngày xưa cũ rích. Có gì đâu nhưng cũng là kỷ niệm .
 Dường như thời đi học, con trai cũng như con gái ngày ấy đều có cùng một nỗi niềm suy tư biết ngỏ cùng ai! Ngại ngùng luôn chiếm hàng đầu và khó nói,vì thế mãi đến hôm nay, tóc xanh bạc màu, nghĩ lại chuyện ngày xưa tôi vẫn thấy mình lạ lẫm về kỷ niệm thời cắp sách đến trường , có lẽ do thời buổi , do biết bao điều khác .Mời bạn đọc bài thật chậm ,nghĩ về ngày xưa? Nhớ lại sau lưng mình có những ai đã dành cho ta những hoa bướm tuổi thơ ngày nào!!! Ngập ngừng bước chân vì sao chưa ngỏ? Ta sẽ thấy hiện về đầy ắp khung trời kỷ niệm, đúng không?
PHAN THỊ VINH

2 nhận xét:

Phan Thị Vinh nói...

Phước mến, mấy bữa nay mưa chiều hơi nhiều, Vinh lại có dịp ngang trường mình cũ...ngắm học sinh vào giờ tan trường nên nhớ ngày xưa quá chừng. Thương lắm những tà dài áo trắng tung bay, trời ơi đầy ắp kỷ niệm quay về. Phước và Hà khỏe chứ, hôm nào rảnh hai ông bà giả bộ rủ nhau đến trường, ôn lại kỷ niệm xưa rồi chụp một tấm hình minh họa chắc là vui lắm he he

phuocluonghuu nói...

Oh ! good idea !