CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

CHUYỆN TÌNH HỌC TRÒ VÀ XE ĐẠP

 Cách đây hơn bốn mươi năm, đa số học sinh đến trường bằng đi bộ, bởi vậy mới có chuyện tan trường là rợp những tà áo dài trắng tung bay theo gió, những bước chân cuống quýt ngập ngừng dễ làm xao động bao trái tim phái nam mà bây giờ đã thành các bậc cha, chú, thậm chí là ông nội,ông ngoại rồi!.Ngày ấy, đứa nào có xe đạp là đã oách lắm, hoặc do nhà thiệt xa mới cần đi xe đạp để đến trường, với tôi...xe đạp chỉ được tự đi mỗi khi ông anh kế nghỉ học, thường thì anh chở tôi đến trường chung cho tiện, phần lớn tôi đi bộ sau khi phải hoàn tất những việc nhà cùng chăm sóc đám em, anh tôi phải chở một đứa em trai kế tôi cùng trường, cứ như vậy mà chiếc xe đạp luôn là niềm mơ ước đối với tôi, ngồi trên yên xe, một tay nắm tà áo dài trước, một tà sau gài vào yên xe, hình ảnh ấy tôi thấy đẹp tuyệt, khi gió bay bay...tà áo chấp chới thật dễ thương như cánh bướm lượn.
 Lúc ấy, con gái thường cùng chở nhau bằng xe đạp đến trường là bình thường , còn tình bạn giữa một bạn nam và bạn nữ cũng là chuyện bình thường, bởi vậy có những hôm do thật vội, tôi chuyên môn quá giang xe của bạn trai gần nhà, và hắn dường như lúc nào cũng vội như tôi, lên yên xe là hắn gò lưng đạp khi đến trường chỉ còn chút xíu là trống báo giờ vào học, cái tình của hắn lúc bấy giờ tôi đâu hiểu được, chỉ biết là mình có người cho quá giang và tôi trả công cho hắn bằng một bài hát, một câu chuyện vui do tôi sưu tầm được là đủ.Rồi có một hôm, má tôi nhắc chừng là tôi không nên quá giang như thế nữa, bà sai hẳn thằng em tôi có nhiệm vụ chở tôi đến trường và hắn thì đạp xe song song, vẫn nghe tôi hát, kể chuyện ríu rít như không có chuyện gì xảy ra.Lớn hơn một chút, tôi bỗng ngại đi chung với hắn và nhà hắn dọn đi vào một ngày mưa tầm tã, hắn ráng tìm tôi ở trường bằng chiếc xe đạp ấy, nói một lời từ giã cùng với trang thư viết vội mà nội dung không nói ra các bạn cũng biết là hắn viết gì.
Còn tôi,...có những buổi cùng hắn dạo chơi trên con đường quanh biển thật đẹp, gió biển bao giờ cũng mát rượi dù đang buổi trưa hè cùng vị mặn mặn khó quên của nước biển hắt vào mặt gợi nhiều cảm xúc dễ thương mà sau này khi lớn lên,tuổi đã xế chiều, mấy mươi năm sau tôi không thể quên.Cũng có lần hắn chở tôi bằng xe đạp đổ dốc, gió tạt mạnh, chẳng hiểu vì sao hắn không vững tay lái khiến cả hai đều té ngã, tay hắn bị vết thương thật sâu chảy máu nhưng hắn chỉ sợ tôi bị đau, tà áo dài rách toạc khiến hắn lúng túng, lo ngại.Các bạn mến,chiếc xe đạp đã là vật làm nên biết bao kỷ niệm cho tình yêu của nhiều cuộc tình thời đi học trong đó có tôi,..Sau đó là những chiếc xe Honda dame,xe gắn máy 67 theo tôi vẫn chẳng trữ tình bằng xe đạp khi hẹn hò.
 Thời gian nhấn chìm những gì nó đi qua như cơn bão lũ.Bạn bè chia tay, rời mái trường nhiều kỷ niệm, phải đến tận tuổi bóng ngả chiều tà mới gặp lại, vẫn ngỡ như thủa nào tóc xanh, áo trắng sân trường. Đã có bạn nào được gặp lại “người xưa” do thời cuộc nên có duyên không nợ rồi nay còn gì để nói !?? Tất cả đã an bày, chỉ còn là kỷ niệm , phải không?
Chúng ta còn lại gì khi mùa xuân đã qua, mùa hạ cũng đã tàn và bây giờ tuổi chúng ta đã vào mùa thu lá vàng vương dấu chân người, vương vấn như khúc tình ca chuẩn bị vào đoạn kết của đời người tạm bợ,chỉ có trái tim ta là máu đỏ cho bao thảng thốt đời người đổi thay mòn mỏi. Nặng một chút tình như vòng quay chiếc xe đạp thủa nào mang theo những cành hoa phượng rực màu đỏ thắm, chúng ta còn đợi chờ gì mà không xiết chặt bàn tay cho đời thêm ấm áp. Bạn yêu ơi , mây trời nay tìm lại chốn này đây.Chiều muộn và mặt trời đang dần tắt xuống mặt biển bàng bạc một màu ráng đỏ gợi bao nỗi niềm xa vắng, khoảng lặng tâm hồn chỉ là những điều ta đã mất.
Tôi đứng lặng nhìn biển vẫn dạt dào thương nhớ ,chấp chới từ xa cánh hải âu chao liệng đem tin yêu những con tàu lênh đênh là sắp tới một bến bờ!

PHAN THỊ VINH
Phước nè,hôm qua trời mưa quá chừng, Vinh trú mưa trên đường tình cờ thấy hai em học trò nam và nữ chở nhau bằng xe đạp điện nhưng lại hết bình điện nên tên con trai gò lưng đạp, đứa con gái ngồi sau...hai đứa mặc áo mưa nhưng ướt mem vì mưa quá lớn. Chợt nhớ chuyện thời đi học nhiều, thế là viết bài ...

Không có nhận xét nào: