CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

LÃNG ĐÃNG CÀ PHÊ

Sáng Chủ nhật, bỗng dưng phía đối tác hoãn lịch làm việc thế là tôi lập ngay một lịch mới về vui chơi như đi hát Karoke , uống cà phê thay vì ở nhà ngủ cho đã sau một tuần miệt mài như những dịp được nghỉ đột xuất khác,trước hết tôi điện thoại ngay cho Mai Yến bởi tôi có duy nhất điện thoại của Yến do tính chủ quan báo một người sẽ liên hệ đủ cả nhóm, phần mình có địa chỉ mail ...nhưng những lúc gấp gáp tào lao như vậy thì điện thoại mới hữu hiệu thôi, hi! Yến bận đang đi chợ lo cho con gái, Yến góp ý tôi điện cho Ông Phước nhờ ổng gọi điện báo dùm,thiệt tình áy náy,e hèm !lại là ông Phước vì tôi không có số điện thoại của tất cả...mà đông đúc gì cho cam, số người đếm trên đầu ngón tay ấy chẳng có ai rảnh việc vì tôi rủ đột xuất quá.Tôi bấm máy ...
Ông Phước nói đang cùng Kim Hà và con trai uống cà phê ở quán Hoa Biển góc đường Hoàng Diệu –Bãi Trước,rủ tôi cứ ra rồi tính sau khi hứa sẽ gọi điện mời dùm các bạn, ra đến nơi Phước báo Ông Hộ bận đi chùa,ai đó mắc đám giỗ, người kia mắc ...nghe vậy lỗ tai tôi chợt lùng bùng, tôi ngồi xuống ghế sau khi chào hỏi  Hà vài câu. Thế mới hay cuộc đời đâu có đơn giản như mình nghĩ, ông Phước an ủi tôi là để bữa khác...và tôi biết bữa khác đối với tôi là khó khăn thu xếp thời gian lắm lắm.Tất nhiên kế hoạch cuộc chơi chuyển hướng thành ngồi nói chuyện tào lao khi có thêm Trần thị Yến cùng ra tham gia, tôi gọi ly cà phê đá uống để thấy mình bớt buồn.he. he .cười mà không vui chút nào.
Mình tức thì gọi điện báo cho các bạn chuẩn bị cho một cuộc họp khẩn sau một tiếng nữa.Tất cả đều chưng hửng khi biết lý do " từ trên trời rơi xuống " này,nhưng do không biết sớm để thu xếp công việc nên không thể tham dự được! ai nấy đều tiếc hùi hụi....
Câu chuyện của chúng tôi dẫn dắt về kỷ niệm thời đi học, về những đời thường trong cuộc sống, về trang Blog Chung một mái trường, nhắc lại bạn bè xa xưa mà cười nắc nẻ, bữa nay tôi mới phát hiện thêm Trần Yến, Kim Hà và Hữu Phước kể chuyện thật hấp dẫn, nào là chuyện thời đi học nay còn lại mấy tấm hình thật quý, chuyện mỗi người sống trong thời bao cấp,Kim Hà nhắc chuyện khám mất sữa có thêm sự phụ họa của Trần Yến làm tôi nhớ cũng có mình trong đó vì thời bấy giờ đều như thế , ông Phước lôi máy ảnh ra ghi lại hình ba người chúng tôi đặc biệt là Yến cài lên tóc một bông hoa sứ trắng nhìn cũng còn non nước lắm( hic) các bạn cứ nhìn hình Ô. Phước đưa lên Blog là biết liền. Chuyện vui có thật do ông Phước kể làm tôi ấn tượng là những nỗi nhớ của bạn bè khi xem những bức hình mờ ảo ngày xưa.
Trịnh văn Hoàng nhắc đến khi nhìn Thanh Xuân đã mất trong một tấm hình mà cứ thấy liêu trai sờ sợ...nao nao không dám nhìn lâu!Phước sau khi xem xong tấm hình bèn nói:          
NGUYỄN THỊ KIM HÀ (1974)
  “Trời, nhỏ này mày nhìn thấy sợ...còn tao thì nhìn mỗi ngày” Hoàng còn ngạc nhiên hỏi : “mày dám nhìn mỗi ngày mà không ...sợ sao?” Phước khẳng định: “chứ tao trốn đâu bây giờ? vì người mà mày nhìn trong hình là Kim Hà, vợ tao mỗi ngày không nhìn sao được”.Hé hé...chúng tôi phá lên cười, dĩ nhiên tôi kể lại không thể hấp dẫn như Phước trực tiếp kể là đương nhiên.Còn Hoàng lúc đó mới biết mình nhìn lầm, thật ra Hà và Xuân cũng giống nhau thiệt.!
Đồng Thái Xuân nhìn thấy con nhỏ ở bìa phải trong hình và la lên......
 Hôm Đồng Thái Xuân về VN cách đây không lâu,mình cũng đem hình bạn học củ ra cho Xuân xem,bất ngờ Xuân mừng rở chỉ vào một người con gái trong hình và la lên" Con nhỏ này tao biết nè ! quen lắm ! bây giờ nó ở đâu vậy?mày biết địa chỉ không? "
Không nở để bạn mình thất vọng,mình nói : " Biết rành luôn ! con nhỏ này hiện nay đang ở....nhà tao chứ đâu"
" Ụa" .
" Ụa mửa gì! hình vợ tao chứ ai " Mình trã lời.Thế là cả nhóm đang uống cà phê phá lên cười nghiêng ngữa !
NGUYỄN THỊ KIM HÀ
 "Yến cài lên tóc một bông hoa sứ trắng nhìn cũng còn non nước lắm( hic)..." (Lời Phan Vinh)
Biển Bãi Trước hôm đó nước lớn, gió lồng lộng mát rượi và nơi chúng tôi ngồi khá lý tưởng có thể ngắm biển mênh mông và những con tàu neo đậu đang nhấp nhô theo làn sóng, trời một màu xanh nhạt và nắng nhẹ tênh. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngắm lại bạn bè, những khuôn mặt thời đi học sau hơn mấy mươi năm ...Trời, tôi vẫn thấy những nét trẻ trung, vui đùa bình yên dù thực tế đời có bão dông hay phẳng lặng thì cũng chỉ đến thế, tiếng của Yến nhẹ hẫng : “ hãy đừng gieo vào lòng nhau những muộn phiền mà hãy bỏ qua tất cả, đời mình sẽ vui hơn” Kim Hà cười thật tươi hùa theo cùng cái bấm máy của Phước. Tôi biết Phước vừa ghi lại khoảnh khắc gương mặt chúng tôi đang thả hồn tâm sự.
Chao ơi, vậy mà trời cũng gần trưa ! chúng tôi ra về...tôi thoáng nghe Hà nói với Phước: “Anh chở con về, em tranh thủ đi chợ”. Bất giác tôi nghe mình hạnh phúc khi bạn đã tạm dừng lại trễ hơn giờ đi chợ để cùng tôi chút nào chia sẻ, và Trần thị Yến cũng thế...Một số bạn khác, tôi vẫn mong sẽ có dịp gặp để khơi gợi thêm trong tôi những gì tâm tình chia sẻ.Tôi biết mình còn “ nợ ” các bạn những điều tưởng chừng không có gì liên quan lại thành đậm đà quá đỗi là những trang viết đầy ắp thương yêu mà chỉ có tình bạn thời đi học xa xưa ấy gieo mầm cảm xúc thật tuyệt vời.Bạn có thấy vậy không?
                                                 PHAN THỊ VINH
Lúc mình học 10B3 trường Thánh Giuse,năm đó phụ trách khối báo chí trong lớp,mình có biết con nhỏ này ở lớp kế bên,hắn nổi tiếng năng nổ trong việc xuất bản báo tường của lớp,đặc san của trường,phải nói đây là một " đối thủ " nặng ký!
Không có dịp phục vụ chung trong một công việc nên không đụng chạm nghề nghiệp,không thân quen nhưng lúc đó mình cũng có một nhận xét riêng:" bà này có chút...nam tính "
Ha!ha! cho đến ngày hôm nay,qua 40 năm,ngồi đối diện nhìn lại Phan Vinh, ý kiến đó cũng chẵng đổi thay chút nào! Thật sự là như vậy,với một cá tính mạnh mẽ không một chút yểu điệu thục nử ,Vinh đã gây cho mình một ấn tượng tốt ngay từ lúc gặp nhau lại tại Resort Lan Rừng cùng với các bạn học củ.Xông xáo,mạnh mẻ là vẻ bề ngoài nhưng trong tâm hồn cũng lãng mạn,mềm mại qua những lời văn,những tâm tư ấm áp được chuyễn tải lên thành bài viết.Thế mới hay !
Hay như thế mà nay lại là bạn tâm giao với mình,cùng giúp nhau trong một công việc,vậy thì còn muốn gì nữa hả ông Phước !

* Lời bình của Lương Hữu Phước

Không có nhận xét nào: