Dường như từ xa xưa, sỏi đá luôn là hai loại vật liệu được tạo nguồn hứng khởi thành những vần thơ , nhạc để diễn tả sự gần gũi thô mộc của thiên nhiên, nơi nào có đá thì phải có sỏi...trải qua không biết bao nhiêu năm tháng mưa gió dãi dầu, những viên sỏi được bào mòn có hình tròn nhẵn và dường như tất cả hình tròn đều gây ấn tượng .Thời đi học , tuổi học trò chúng tôi ngây thơ thường ra ngoài biển nhặt tìm những viên đá tròn bóng loáng sau bao năm sóng biển xô bờ làm nên để làm quà tặng nhau, có đứa còn viết, vẽ lên đó những hình và giòng chữ lưu niệm thật dễ thương, riêng tư mà chỉ tuổi học trò mới có.
Biển bao giờ cũng có sỏi đá nhiều kích cỡ trên những triền dốc từ trên bờ xuống biển, thủa chúng tôi đi học cách đây hơn bốn mươi năm,Biển Vũng Tàu hoang sơ dễ thương với những bờ cát dài sạch không ô nhiễm, những dải đá tròn nhiều kích cỡ đều tăm tắp dài quyến rũ và chúng tôi chỉ khi cần mới ra đấy chọn một viên vừa ý về trang trí theo ý mình hoặc chỉ để mộc mạc như thế làm quà tặng, ngày ấy làm gì có những món quà phong phú như bây giờ,bởi vậy tìm được viên đá sỏi đẹp là cả một kỳ công, là tấm lòng của bạn bè trao tặng, Nhiều nhất là khu vực Dinh ông Thượng, bây giờ là khu cáp treo lấn biển làm mất một nền đá nhô lên tuyệt mỹ như hình dáng con trâu nằm và hiện tại thì những dải đá mất hút không còn...thời hiện đại đã phá hủy cảnh quang thiên nhiên mà cứ mỗi lần đi ngang đây lòng tôi lại dâng trào niềm tiếc nuối.
Bọn con gái chúng tôi thích nhất những viên đá hình tròn xoe bóng mượt, có viên nổi vân, màu sắc tuyệt đẹp dành để trên bàn học, chặn gió không cho bay giấy được phái nam cầu kỳ tìm chọn làm quà tặng, đơn giản nhưng đáng yêu .Lớp chúng tôi còn tìm cho được một viên đá màu đen bóng thật tròn kích thước vừa vặn một nắm tay đặt lên bàn thầy cô, vừa trang trí vừa để thầy cô chặn sổ đầu bài , viên đá ấy thật quý và nó theo chúng tôi suốt mấy năm trung học, bây giờ tôi cũng không nhớ vì sao có viên đá này! Năm cuối lớp đệ nhất, những ngày bận rộn chuẩn bị thi tú tài Hai ( Kỳ thi Tú tài IBM đầu tiên và duy nhất) cùng với những biến đổi thời sự, viên đá biến mất dù tôi cố tình tìm kiếm vẫn vô vọng. Đã có bạn nào nhanh tay hơn tôi giữ lấy kỷ vật này, hoặc cũng có thể bạn là chủ nhân viên đá, bây giờ giữ lại vậy thôi.
Có lần tôi vào lớp sớm, trên bảng đen là dòng thơ viết nắn nót của một nhà thơ tài hoa nào đó , với nét chữ thật đẹp viết có nội dung tương tự mà theo thời gian tôi đã quên nên đành sáng tác lại rằng:
“Em ơi, mỗi ngày đừng xóa bảng
“Em ơi, mỗi ngày đừng xóa bảng
Giữ lại cho anh nét chữ cô thầy
Thời đi học xa dần tuổi nhớ
Mộng trăng sao, chan chứa vơi đầy...”
Đáng nói là phía dưới được minh họa bằng nét vẽ những viên đá tròn xếp hàng ngay ngắn thật đẹp và mỹ thuật, Lúc ấy tôi đành lòng phải xóa bảng, nếu không...các bạn dư biết hậu quả gì sẽ xảy ra khi những dòng thơ ấy còn trên bảng khi thầy cô và các bạn vào lớp.Chuyện đá sỏi cũng không dừng lại ở đó khi một hôm trên bàn một đứa nữ có ngay gói quà thật đẹp, cả bọn mở ra xem là những viên đá bé xíu nhiều màu sắc xinh xắn không một dòng nhắn gửi, cả đám chia mỗi đứa một viên để trước mặt ngắm nhìn và mơ tưởng , riêng tôi được chia một viên đá màu xanh xám cất vào cặp, tưởng tượng đủ điều về một bóng hình nào đấy không tên đến nay vẫn chưa xuất hiện.
Cuộc sống thời đi học của chúng tôi bấy giờ khá khắc nghiệt mà người ta gọi là “ Thời ly loạn”. Bão tố cuồng giông cũng đâu sánh bằng chia ly ấy,giờ đây nghĩ lại tất cả chỉ còn là quá khứ, một quá khứ dễ thương, nhiều mơ mộng dù thật nghiệt ngã.Tôi luôn lắng đọng mình vào những đêm dài không ngủ,thưởng thức mùi hương nguyệt quế tỏa vào không gian vắng lặng mà nhớ lắm sỏi đá ngày xưa chân trần nhẹ bước , cảm nhận chút kỷ niệm xa mãi tự bao giờ.
Cuộc sống thời đi học của chúng tôi bấy giờ khá khắc nghiệt mà người ta gọi là “ Thời ly loạn”. Bão tố cuồng giông cũng đâu sánh bằng chia ly ấy,giờ đây nghĩ lại tất cả chỉ còn là quá khứ, một quá khứ dễ thương, nhiều mơ mộng dù thật nghiệt ngã.Tôi luôn lắng đọng mình vào những đêm dài không ngủ,thưởng thức mùi hương nguyệt quế tỏa vào không gian vắng lặng mà nhớ lắm sỏi đá ngày xưa chân trần nhẹ bước , cảm nhận chút kỷ niệm xa mãi tự bao giờ.
PHAN THI VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét