THƯ TÌNH TUỔI HỌC...ĐÒI
Không biết các bạn nử thì như thế nào chứ phái nam chúng tôi thường bắt đầu cảm thấy " nhớn " là vào năm Lớp Đệ Ngũ ( lớp 8 ),nhớn cả thể xác lẫn tâm hồn,nhưng thân xác thì có phần rỏ nét hơn,không tin cứ nhớ lại khi xưa tụi tui mặc ống quần qua khỏi mắt cá chân thì biết.Còn tâm hồn thì...nói thiệt là vẫn còn con nít quá đỗi,cũng thích ai đó nhưng chỉ biết ngồi ngó,cũng biết thương nhưng lại ấp úng như chó mắc xương !Cũng có tên " dám " viết thư tỏ tình nhưng chưa chắc đã có gan gửi , mà lỡ gửi rồi thì cứ hồi hộp như tử tội chờ ra pháp trường,sáng hôm sau mà gặp một khuôn mặt lạnh tanh thì còn đở ,còn nếu bị quăng trả lá thư với " đôi mắt mang hình viên đạn " thì xem như vừa bị thi hành án tử.Cũng có tên nhận lại được một tia nhìn ấm áp nhưng than ôi số phần may mắn đó rất hiếm cũng như nhặt được viên kim cương trong mỏ than Quãng Ninh vậy ! và nếu được như mơ,kết cục thường rất có hậu,còn mộng không thành thì " đôi mắt người xưa" đó sẽ đi theo hắn suốt quãng đời còn lại.
Đọc qua văn phong cũa các anh trong tuổi ...học đòi này rất phong phú đa dạng,anh tánh "võ biền",ghiền Dương Quá trong Thần Điêu Đại Hiệp thì thường" Thưa quý nương...kẻ hèn này mạo muội..." , anh có "máu Đinh Hùng,khùng Bùi Giáng " thì lại bê nguyên xi cho chắc ăn:
"Chưa gặp em tôi vẫn nghĩ rằng
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng
Mắt xanh là bóng dừa hoang dại
Thăm thẳm nhìn tôi không nói năng.."
Tôi biết có một anh trong lớp,văn chưa thông ,võ chưa thạo đã phóng một câu khen tặng như sau: "Anh thấy em có vẽ phong trần quá " . Ý anh ta muốn khen nét đẹp mộc mạc của nàng mà thôi,nhưng chử " phong trần " đã gây ra một tai vạ lớn ! Chàng liền bị nàng túm cổ áo " Nghĩ sao mà nói tui phong trần?tui là "cave" hồi nào mà phong trần ? " Chàng chống chế" phong trần là ở nhà nấu cơm,xách nước". Thật là tên bay đạn lạc !
Và với những lá thư âm thầm nhét vào tập ai đó cũng có những nét chử cố gò cho thật đẹp, có những lời văn mang đầy cảm xúc của lứa tuổi HỌC ĐÒI...YÊU.
"Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bẩy,
Làm học trò, mắt sáng với môi tươi.
Ta bước lên, chân vẫn dạo bên người,
Ngoài cặp sách, trần ai xem cũng nhẹ.
Ðồi thấp thoáng qua học đường nhỏ bé
Phố phường vui, cuộc sống mới lên hoa.
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa,
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp. "
( Thơ Đinh Hùng )
PHUOCLUONGHUU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét