Mùa Hạ đã qua,những xôn xao tình lớp học, trường yêu tưởng chừng như sóng vỗ dạt dào, thắm đỏ như màu phượng vỹ khiến những đứa học trò thêm vấn vương về những lá thư tình viết nắn nót trong đêm, thậm chí vội vàng viết khi đang ngồi trong lớp , bởi nếu không viết thì trái tim thôi thúc những nhịp đập rộn ràng “ quái quỷ ”. Nếu là phái mày râu thì nếu không viết sẽ chắc chắn “ trái tim không ngủ yên” và người nhận được cũng cùng tâm trạng như thế . Những rạo rực này được thể hiện bằng những lá thư tình tuổi học trò mà cả người viết lẫn người nhận đều dứt khoát trở thành tín đồ mê muội...lãng đãng mộng mơ là cái chắc.
Như vậy , thư tình tuổi học trò khi nhận được lúc ấy chúng ta nghĩ gì nhỉ? với các bạn thế nào tôi không biết, với tôi đó chính là một nỗi niềm lâng lâng khó tả, rồi lén lén tìm một nơi chỉ có mình ta mà đọc say mê , trái tim nôn nao nếu thư tình được viết bởi chính người mà ta cũng thầm để ý...Ngày ấy , nhận được nhiều thư tình thì ta cũng giấu biệt,hoặc thầm thì tâm sự với một đứa bạn thân với điều kiện nó phải bí mật... sau đó là viết trả lời từ chối (nếu không đồng ý) sao cho khéo kẻo khó xử, thậm chí từ chối mà vẫn sợ “người ấy” buồn, cùng lắm thì lặng im luôn , ngày qua ngày rồi sẽ vào quên lãng bởi cả đôi bên đều khó nói nên lời. Quan trọng là những lá thư tình ấy được đáp lại ra sao mới là điều cần biết.Hay nó chỉ như cơn gió thoảng , như những rung động nhẹ tênh chen vào đời ta bao nỗi nhớ sau này.
Riêng tôi, có những lá thư tỏ tình mình nhận được thật dễ thương ,cách hành văn thật đến nỗi nó làm lòng tôi xao động một thời gian dài, khiến tôi làm ra những vần thơ lãng đãng mây trời, những bài văn rung động trữ tình, chắp cánh cho ước mơ của tôi thêm phong phú, vốn sống tinh tế nhiều hơn.Nhưng tôi thật lòng không dám đáp lại vì một điều khó hiểu nào đó chi phối , vì những suy nghĩ trẻ con lúc bấy giờ, vì bao điều ràng buộc nên đành dối lòng yên lặng , xếp phong thư vào cuối trang vở...lãng quên khi dòng đời lặng trôi, rồi bao biến cố cuộc đời , bao đổi thay cứ cuốn tan như bọt biển, hợp tan và nghiệt ngã,một ngày sau một đời mỏi gối chồn chân,những phong thư ấy giấy đã ố vàng vỡ vụn, nét chữ đã phai phải vứt bỏ nhưng lòng tôi lại đậm hoài nỗi nhớ, tôi vội tìm một bóng hình xa xưa nào đó mà sao cứ nhạt nhòa nét bụi thời gian.
Người nào đó, những người yêu tôi..cùng những trang thư tình viết vội thủa nào! Thắm thoát hơn bốn mươi năm, còn gì lắng đọng ?.Muộn lắm rồi, muộn như đời tôi dong ruỗi mải mê vẫn chưa thấy bình yên.
Người nào đó, những người yêu tôi..cùng những trang thư tình viết vội thủa nào! Thắm thoát hơn bốn mươi năm, còn gì lắng đọng ?.Muộn lắm rồi, muộn như đời tôi dong ruỗi mải mê vẫn chưa thấy bình yên.
Những trang thư tình tuổi học trò đã xa ấy chừ chỉ là kỷ niệm, hoài niệm rong rêu cho hồn tôi ấm lại mỗi khi nhớ về bạn cũ, trường xưa. Không có kỷ niệm nào đẹp và lung linh diệu kỳ đến vậy.Hãy cho tôi tìm lại ngày xưa, ấp ủ bởi những cánh thư tình thấm đẫm cảm xúc đã xếp vào cuối vở, những giòng thư ấy không chút giả dối lọc lừa của thủa mới biết yêu bằng tuổi học trò thơ ngây ấy, mãi tận hôm nay mới được kiểm chứng : “ Ngoảnh lại đời ta bao nỗi nhớ. Một thời xa vắng ,chút nhân duyên”. Đúng không bạn?
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét