Một mùa hạ đã qua, những con đường lại rộn ràng những học sinh đến trường.Tình cờ tôi đứng lặng ở nơi mà con đường ngày xưa đi học mình từng cuống quýt bước chân khi hắn ở phía sau, chầm chậm bước ta về...Đứng lặng thế mà nghe bồi hồi , trái tim tôi ngày ấy vội vàng chi lạ, nó thôi thúc một nhịp đập khác thường, chỉ vậy thôi ! nhẹ tênh để bây giờ ray rứt , để cứ sau này mỗi lần có dịp ghé lại con đường ấy,tôi cứ hoài thả hồn đăm đắm giấc mơ xưa, một chuyện tình đẹp giữ hoài không ngỏ, và hắn xa xôi biết tận nơi nào???Tôi mượn tựa một ca khúc của nhạc sỹ Phạm Duy để viết bài này bởi chẳng có một tựa bài nào hay hơn thế , và bỗng dưng một người bạn vừa gửi tặng tôi bài “Con đường tình ta đi” do Khánh Ly hát,nghe mà “chết” lặng cả người! Ngày xưa đi học sao đẹp thế bạn ơi, ngay cả những chuyện tình cũng là một bầu trời xao động, dễ thương, rồi khắc khoải khi mai này nhớ lại. Con đường tình cũ mà một tác giả chia sẻ rằng :
“ Bỏ qua đá sỏi con đường cũ.
Để mấy hàng cây đứng lặng chờ”
Chan chứa,trữ tình ấy làm tim tôi thắt lại. Ngày xưa thời đi học đẹp như tranh vẽ,hoài niệm khi tóc đã phai màu mà lòng tôi cứ đắm chìm mê mải, nhớ day dứt những chuyện tình riêng, chuyện tình nghe kể mà thấy cõi trời sao xanh thắm mộng mơ . Nếu là bây giờ có những phương tiện kỹ thuật hỗ trợ, tôi sẽ ghi lại biết bao hình ảnh đẹp, không chỉ là nỗi nhớ đã ngày càng mờ nhạt xa xôi .
Một chùm phượng vỹ nở muộn rực đỏ trong ánh nắng càng khiến tôi thêm nghe nỗi nhớ ùa về, rảo bộ trên đường tình cũ để nghe hồn lâng lâng...giờ chỉ mình ta lặng thầm đếm nhẹ bước chân mà ngày xưa từng cảm thấy như bay bổng gót hài làm xào xạc lá vàng rơi,sự quyến rũ của những cuộc tình “không đường về” thật là khủng khiếp. Tôi chợt ước sao mình được về lại ngày xưa cho mộng mơ chất đầy thơ và nhạc, cho thấm đẫm một thiên đường học trò bằng những bước chân xao động bên hè đường ngập lá rơi. Mỗi năm cứ vào mùa tựu trường tôi thường lang thang tìm về nơi trường cũ, ngắm ngôi trường vẫn như xưa nhưng bạn cũ và thầy cô chỉ còn là kỷ niệm .Trong cuộc đời, ta có nhiều cuộc tình đi qua ...thế nhưng cuộc tình học trò luôn làm mình lắng đọng nhớ nhung dù mãi đến khi tuổi đã về chiều , nhớ lắm cái nắm tay bồi hồi nhẹ hẫng, một nụ hôn thiên thần và cái ôm nhẹ bờ vai ta bỗng thấy mùa xuân về bất chợt ngay lập tức! Cũng như mùa xuân sẽ biến mất ngay khi cuộc tình học trò vỡ tan như bong bóng một sớm chiều mưa nào đó, để lòng đau nhói mỗi khi trở lại đường xưa những ngày hoa mộng. Con đường tình ta đi là nơi chứng kiến bao cuộc tình học trò ngây thơ , thương biết mấy cho vừa, con đường trăm năm vẫn thế, lặng lẽ từng viên đá sỏi vô tình, từng lớp lá rơi đã bao mùa thay đổi? Tôi đứng im lặng đúng chỗ ngày xưa mình dừng lại đợi hắn bước lên...sánh vai xao xuyến và ngập ngừng biết mấy, con đường chợt thở dài như hồn tôi vừa thổn thức. Tất cả đã xa ngút ngàn nỗi nhớ,, hắn trong tôi nhạt nhòa hư ảo mất rồi .
Con đường tình ta đi, nếu bạn đã quên hãy nên nhớ lại . Nó là một kỷ niệm đẹp như nắng tươi vàng của một thời tuổi trẻ ngập tràn khát vọng . Hôm nay, chúng ta lắng một chút thời gian để nhớ , để nghe tiếng chân ta nhè nhẹ nhịp thời gian ngày trước, đó là những kỷ niệm đẹp khó quên. Riêng tôi ,hàng cây ven đường có những tán lá xanh rợp mát mãi hoài ghi nhớ khoảnh khắc một nụ hôn đầu nhẹ tênh vội vã chưa kịp đặt tên không bằng cái nắm tay lần đầu hắn rụt rè chạm lấy, Ôi bàn tay ấm áp này đã theo tôi suốt thời đi học , Không thể nào quên!!
Con đường tình ta đi, nếu bạn đã quên hãy nên nhớ lại . Nó là một kỷ niệm đẹp như nắng tươi vàng của một thời tuổi trẻ ngập tràn khát vọng . Hôm nay, chúng ta lắng một chút thời gian để nhớ , để nghe tiếng chân ta nhè nhẹ nhịp thời gian ngày trước, đó là những kỷ niệm đẹp khó quên. Riêng tôi ,hàng cây ven đường có những tán lá xanh rợp mát mãi hoài ghi nhớ khoảnh khắc một nụ hôn đầu nhẹ tênh vội vã chưa kịp đặt tên không bằng cái nắm tay lần đầu hắn rụt rè chạm lấy, Ôi bàn tay ấm áp này đã theo tôi suốt thời đi học , Không thể nào quên!!
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét