CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

NGHĨ VỀ NGHỀ GIÁO

(Mến tặng các bạn là thầy, cô giáo)

Trong xã hội có nhiều ngành nghề tạo nên bức tranh phong phú của cuộc sống,nghề nào cũng là nghề để con người mưu sinh...vun đắp cuộc sống riêng tư cho mình, gia đình,con cái .Nhưng cũng có những nghề từ xưa đến nay luôn được ngợi ca là nghề cao quý như nghề thầy thuốc để cứu người,nghề giáo để trồng người,dạy người .Với tôi, nghề giáo là nghề quan trọng hơn bởi : “Cha mẹ sinh con trời sinh tính” ,người thầy thuốc có trách nhiệm cứu chữa con ngừơi vơi nỗi đau,tật bệnh,giành sự sống với thần chết.Còn thầy cô giáo là người dạy một con người nhân cách sống, đạo đức, nghĩa nhân sao cho đúng với luân thường đạo lý.Cứ so sánh trách nhiệm thầy thuốc và thầy giáo tôi lại càng thấy hai nghề này sao mà muôn vàn nặng nề khó nhọc nếu theo đúng nghĩa.Ừ, thầy thuốc mà không tốt có nguy cơ làm chết người...nhưng thầy cô giáo mà không tốt sẽ làm ảnh hưởng nguy hiểm đến một thế hệ, nhiều thế hệ không chừng.Sự nghiệp trồng người không dừng lại ở chỗ hỏng một thế hệ con người thì ta thay một thế hệ con người mới là xong .Trời ơi!!!. Hai mươi lăm năm cho một thế hệ con người lỡ hư hỏng không thể “giết chết” hết, mới là chuyện đáng bàn.
Chúng tôi, những đứa học trò cách đây hơn bốn mươi năm, nay tuổi đã già nhìn lại.Thầy cô dạy chúng tôi luôn là những tấm gương chuẩn mực về đạo đức, tác phong của người thầy truyền dạy kiến thức cho học trò “vô vị lợi” ngày ấy làm gì có phong bì như bây giờ vì như vậy là xúc phạm,nghề giáo cao quý tuyệt vời lắm?! Thậm chí thầy cô còn cho học trò của mình dù thầy cô cũng rất khó khăn...Nói vậy chứ thực tế, nhìn quanh mình, bạn bè tôi có bạn cả đời vất vả mang lấy nghiệp trồng người vào thân ...lúc đang dạy đến khi nghỉ hưu chỉ mong học trò mình nên người, thành đạt, mang hết tâm huyết , đạo đức để truyền dạy hết lứa học trò này đến lứa khác, âm thầm,thanh cao, có bạn làm ra bao nhiêu tiền chỉ tập trung vào những món đồ chơi,phương tiện dạy học cho học trò mình, lấy đó làm niềm vui, hạnh phúc, có bạn luôn tâm sự : “ Chỉ lo học trò không hiểu được những kiến thức truyền dạy ,trăn trở mãi hoài vì sao ngày nay giữa cái thật và giả mù mờ,mê hoặc” .Có bạn bật khóc khi không giúp được gì học trò của mình phải bỏ học vì gia đình nghèo, có bạn kể về những kỷ niệm đẹp khi làm cô mẫu giáo, thương các cháu như con bằng tấm lòng trìu mến cứ làm tôi nôn nao một nỗi niềm khó tả.
                      MỘT CÔ GIÁO ĐANG DẠY CÁC EM KHIẾM THÍNH
Vậy đó, giữa bao nhiêu bụi bặm đời thường, tôi vẫn luôn nhìn nghề giáo với ánh mắt ngưỡng phục vì các thầy cô giáo trong đó có bạn bè tôi vẫn luôn làm đẹp cho đời bằng thiên chức đặc biệt được giao,dạy một con người đâu dễ dàng như dạy một con vật cưng, chung quy là nền tảng đạo đức: “Không thầy đố mày làm nên” để minh chứng điều này.Trong tầm hạn hẹp tôi chỉ cảm nhận về nghề giáo mà các bạn tôi đã chọn, chỉ riêng phong cách! Đã đòi hỏi bạn phải như tấm gương trong sáng cho học trò soi rọi mỗi ngày khi lên lớp,từng lời ăn tiếng nói, từng hành vi của bạn là phiên bản cho học trò noi theo, ngay cả cuộc sống đời thường,nói chi đến vùng kiến thức mênh mông.Thế hệ học trò tốt hay xấu là vậy, đơn giản mà lại nghiêm trọng dường bao!Thời đi học, tôi kính phục thầy cô không thể tả ...thì sau này tôi ngưỡng phục bạn bè mình làm nghề giáo giống như thế.Có bạn tôi vì cuộc sống đã bỏ nghề,chua xót dùng hai từ : “mất dạy” nghe hẫng hụt, có bạn khi nghỉ hưu mãi đau đáu một nỗi niềm vì sao ngày nay học sinh bạo lực, tàn nhẫn và vô cảm đến thế?Tôi nghĩ,người lớn chúng ta cần nhìn lại mình lúc này vẫn chưa muộn...dĩ nhiên ở tầm vĩ mô là của nhà nước.Chúng ta cần dạy gì cho thế hệ mầm non đến thanh niên?Có phải là một triết lý gọn trong 05 chữ : “Nhân, lễ ,nghĩa, trí ,tín”.Riêng tôi cả đời mãi đến nay tuổi đã chớm đông vẫn còn phải học thì việc dạy cho con em chúng ta không bao giờ quá muộn.
Bạn bè của tôi đã và đang làm nghề giáo cũng nhiều, các bạn đều có một chuẩn mực đạo đức,thật sự gương mẫu, thật sự xứng đáng và tuyệt vời.Các bạn chẳng phải là các bậc vĩ nhân người đời nhớ mãi mà các bạn đã làm trọn nhiệm vụ “đưa đò”của mình giữa biển rộng kiến thức mênh mông, sóng to gió cả, vững tay chèo cho bao học trò của mình đến bến bờ tri thức...thế là hạnh phúc!Chào mừng Ngày nhà giáo Việt Nam xin cứ hãy : “Tôn sư trọng đạo”, quý trọng thầy cô bằng tất cả tấm chân tình... “Biển học vô bờ, thầy ,cô chỉ giúp các em tìm ra giá trị thực của kiến thức để cho các em sau này vào đời ...” Một câu nói của Thầy ĐNĐ ngày xưa mãi đến hơn bốn mươi năm sau tôi không thể quên, càng ngẫm nghĩ càng thấy những gì mình biết chỉ như hạt bụi trong đại dương kiến thức mà những người thầy đã dạy, khơi gợi cho chúng tôi tự chiêm nghiệm.Xin hãy đừng áp đặt làm thui chột sự sáng tạo của trí óc những đứa học trò non tơ trong suốt, xin hãy hướng các em vào một định hướng kiến thức là sự trong trẻo, thật thà,nhân hậu.Có trí thức mà không có đạo đức thì kiến thức ấy coi chừng sẽ phục vụ cho cái ác, điều mà truyền thống dân tộc Việt Nam không bao giờ có.Bạn đồng ý không?
Mừng ngày Nhà giáo Việt nam 20 tháng 11năm 2011. Mến chúc các bạn đã và đang làm nghề giáo nhiều niềm vui trong cuộc sống.Hoa hồng bao giờ cũng đẹp và là niềm kính trọng...những trái tim thầy cô giáo chính là những đóa hoa hồng đỏ rực, thắm màu máu đỏ dành cho học trò thân yêu...dứt khoát hoa hồng không thể trở thành hoa dại...Nghề giáo mãi là một nghề cao quý nhất trong tất cả các loại nghề mà tôi mơ hoài vẫn không thể với tới.Hương hoa hồng nhè nhẹ khiến lòng người nồng nàn sức sống,Một chút mây trời cuối thu vương nhẹ nắng vàng ru bình yên,ươm mãi tình thầy trò đậm mãi với thời gian...dẫu chỉ là nỗi nhớ xa vời!

PHAN THỊ VINH

Không có nhận xét nào: