CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

TÌNH YÊU THỜI ÁO TRẮNG

 Thủa biết yêu là lúc trái tim chúng ta bỗng dưng một ngày nào đó đập khác nhịp,bỗng dưng ta thấy lòng mình vấn vương một bóng hình ...khác phái và rồi tơ tưởng vẩn vơ, ta bỗng thấy trời xanh hơn,mây trắng hơn, sân trường đẹp lạ lùng,thậm chí chiếc lá rơi cũng làm ta xao xuyến. Trời ạ, ngày đó ta vừa biết yêu đấy thôi. Tình yêu thời áo trắng nhẹ tênh như thế, nhẹ nhưng sau mấy mươi năm nó cứ làm ta vấn vương nhớ mãi, nhớ mãi, lãng đãng mơ hồ, đẹp không thể nào quên. Vậy nên mãi đến khi tóc xanh đã bạc,thật nhiều lần thảng thốt ,ta mới hiểu mình không thể nào quên những gì mà tận cùng sâu thẳm trái tim của thời đi học là lúc ấy ta đã yêu. Rồi bốn câu thơ tự bao giờ bỗng hiện về dù ta đã quên mất ai là tác giả, khắc khoải, xao động mênh mông, ta chợt để một giọt lệ rơi trên gò má không còn màu hồng tươi phớt nữa ...ta đã già mà sao nhịp tim vẫn trẻ mỗi khi nhớ về những rung động đầu đời dễ thương đến thế.Mấy câu thơ thế này đây:
“Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng đủ giết đời nhau”
Kinh khùng không các bạn?
Tình yêu thời áo trắng. Hơn bốn mưoi năm...đến nay tôi cứ bâng khuâng về những gì mà ai cũng đã trải qua,đó là tình yêu tuổi học trò mộng mơ cuống quýt,con trai cũng như con gái, một tà áo dài bay cũng làm lòng ta chết lặng, một dáng hình cũng đủ làm ta chếnh choáng ,một nụ cười cũng đủ khiến ta mất ngủ...và cả cuộc đời tôi , tôi chưa bao giờ gặp được một nụ cười hồn nhiên chân thật, một cành hoa dễ thương như của một đứa bạn trai vào buổi sớm mai đúng ngoài cửa nhà chờ sẵn .Hình ảnh đẹp, trữ tình đến thế mà tôi chỉ biết đứng lặng một chút rồi vội bước đi mau , mặc kệ hắn cũng đứng sững sờ không kém .Từ đó , dòng đời xuôi ngược ...bây giờ thì tôi hiểu và thấm thía ví dụ thời gian của Thầy Hòa dạy công dân: quá khứ, hiện tại, tương lai .Một tích tắc tôi quay lưng đã trở thành quá khứ mất rồi ,và hiện tại là sau mấy mươi năm tôi vẫn nhớ , còn tương lai thì rõ ràng chỉ còn là kỷ niệm mà thôi.
  Vẫn biết tình yêu học trò chỉ là chút sắc hoa điểm tô thi vị, vì dường như rất hiếm hoi những cuộc tình này trở thành sự thật trong cuộc đời một người , ít nhất cũng đúng với tôi ( bạn nào giống thì hưởng ứng thêm nhé)...và những trang thư tình đọc xong thì xếp vào cuối vở, lãng quên . Cuối cùng ta lại cưới một người chẳng bao giờ viết cho ta một dòng thư hẹn hò trữ tình lãng mạn, lấy một người để có lúc xao động, liền đổ thừa ông trời là hay nhất.Trời ơi, coi chừng lạc đề bị “trứng vịt” là chết dở. Tôi chợt thấy viết về tình yêu thời áo trắng coi vậy mà khó qua chừng, lạng quạng lộ bí mật, chết như chơi, chết lúc trước còn có đường sửa đổi , bây giờ chỉ có nước vô nhà dưỡng lão lánh chuyện đời cho chắc .Đặc biệt trái tim ta bây giờ nó chỉ sẵn sàng “nhồi máu cơ tim” , giết ta chết ngắc ngứ chưa kể lời chê bai thay vì “đồ con nít quỷ” mà là “đồ già dịch”.
Nói gì thì nói, tình yêu thời áo trắng là hoài niệm dễ thương, trong trẻo như mắt nai ngây thơ ngày nào.Như tất cả mây trời gieo vào hồn ta triệu triệu lần rung động để biết bao nhiêu trang giấy trắng học trò và giòng mực tím,mực xanh luôn làm mình bâng khuâng khi nhớ lại.
Bạn cũ ơi,mãi đến hôm nay khi tóc bạc da mồi,những đêm dài không ngủ, xin bạn hãy nhớ về một ngày thôi,một giờ thôi rồi trải lòng ra để tâm sự ta sẽ thấy nhẹ đi những trăn trở vô hình. Đó là “Một thời để nhớ” lâu rồi ta đã quên,thậm chí những câu chuyện tình thời xa xưa ấy.Các bạn nhỉ?
PHAN THỊ VINH

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Thương nhau từ cái nhìn đầu tiên,trao nhau nụ hôn đầu đời trong lớp học,sau đó hôn nhân đã kết nối chúng tôi đến bây giờ...3 con, hai cháu ngoại.Hết phim.