CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Ô MAI,MỘT THỜI NHỚ LẮM

Trong các món ăn được bán trước cổng trường như me,xoài,cóc,ổi,nói chung là các loại chua chua hấp dẫn đám học trò thì hơn mấy mươi năm về trước có món ô mai cũng quyến rũ ác liệt.Tôi nhớ vị mặn của trái xí muội hòa chút chua chua cứ làm cho cái miệng chết thèm, viên  me ngào đường khô dẻo bao bọc bởi các sợi cam thảo ăn vào cứ thấy thỏa mãn vị giác của nữ sinh thời ấy,học lớp 12 tôi nhớ có những miếng ô mai được chế biến tròn tròn, mỏng như bánh tráng mằn mặn,chua dịu dịu còn là món quà dễ thương một thời áo trắng tặng nhau.
NAM HƯƠNG
E hèm, ô mai chỉ mới nhắc đã làm học trò nữ thèm lắm lắm,cũng chẳng hiểu vì sao cái vị mặn chỉ hơi chua ngọt kia cứ làm ta thích thú ?rồi lén lén nhấm nháp trong những giờ học để qua cơn buồn ngủ, nó “ăn đứt” các viên kẹo ngọt...chiếm lĩnh vị trí riêng trong các món ăn mà lứa tuổi học trò thời chúng tôi mê mải,hờ hờ!!!ngày đó làm gì được như bây giờ?ô mai chỉ thuần vài ba loại không phong phú nhiều nhưng cũng đủ khiến chúng tôi đắm chìm vào tuổi ô mai nhiều mộng đẹp và giấc mơ: “ Đưa em vào hạ” của những năm cắp sách đến trường hẹn hò cuống quýt.Tôi bảo đảm rằng bây giờ các bạn đã lên chức ông bà hãy một thoáng nhớ lại chút gì để nhớ, chợt mênh mang ẩn hiện bóng hình nào đó nay đã xa xôi mà đã có lần bạn nhẹ nhàng trao tay gói ô mai kèm theo vị mặn nồng của trái tim một buổi sớm mai chợt xao động, nhớ ánh mắt màu đen hạt huyền hay nâu hạt dẻ thì cũng là đã nhớ, rồi lục tìm ký ức xa mờ hơn bốn mươi năm rồi thoáng bâng khuâng hở bạn?
LÂM THỊ PHƯỢNG
Trời ơi,chỉ là những viên ô mai đơn giản mà sao tôi vấn vương trăm nỗi niềm nhớ mãi không quên, nhớ một buổi trưa hè oi bức,tôi cầm viên xí muội được gói vội vàng trao từ tay một bạn trai mà không biết nói gì,viên xí muội ấy là chân tình đáng yêu của thời khốn khó bạn tặng sau khi thầm thì: “ Ngon lắm...” cứ làm tôi cảm động dạt dào trong đó có cả vị mặn của nước mắt tôi rơi vì biết bạn đã nhịn phần ăn ấy tặng mình, hoặc có những giờ ngồi lặng trước biển,tôi đăm đắm nhớ về bạn xưa khi trên tay cầm hàng ký ô mai lúc tôi có điều kiện mua được rồi tưởng nhớ!Biển vẫn ầm ào sóng vỗ như khuấy động trong tôi bao kỷ niệm, thời ấu thơ lãng đãng đáng yêu bao kỷ niệm cho tâm hồn tôi dạt dào mơ ước.Bạn bè trôi dạt khắp bốn phương trời  khiến tôi cứ nặng lòng hoài tưởng,những tấm ảnh nhạt màu thời hoa mộng được các bạn gửi về và Lương Hữu Phước đăng lên Chungmotmaitruong khiến tôi ngắm mãi không thôi.Oa, bạn ơi!!!thương lắm ngày xưa.
MAI OANH
Các bạn  thì sao? Kỷ niệm về món ô mai xin hãy chia sẻ để hồn ta lắng lại một thời áo trắng và tôi cũng thường mê những món ô mai thời công nghiệp bây giờ của Sài Gòn,Hà Nội,Đà Lạt mỗi khi có dịp thưởng thức, ngon tuyệt vời:Xí muội,mơ,sấu, me ...ngọt mặn thơm lừng mùi cam thảo khó quên.Ô mai, nghe nhẹ tênh nỗi nhớ bao nhiêu hương vị tìm về,có lẽ do tôi tưởng tượng quá lên chứ nào dữ dội đến thế?Không, đây là sự thật chẳng phải riêng tôi nhớ về tuổi học trò thơ ngây mà tôi dám chắc tất cả những ai đã từng một thời áo trắng sân trường cũng phải có chút gì cho hồn chợt quay về khi tuổi hoàng hôn nhạt nắng,chỉ thoáng gợi nhẹ thôi, lòng ta chùng xuống mênh mông.
DIỆU Ý
Tôi cũng có kỷ niệm đẹp về lần làm ô mai me ngào đưởng đầu tiên,trước hết là mua me vắt( loại nấu canh chua ),đường, cam thảo,gừng tươi cắt sợi,bột gạo,muối bọt,mè trắng nếu thích,trước hết ngâm me lấy thịt,nêm đường,muối vừa ăn,pha chút bột gạo rồi đặt lên bếp sên từ từ đến khi me sệt lại...đợi nguội vừa thì viên lại bên trong là hột me,bên ngoài rắc chút cam thảo sợi, cắt bao nylon vừa tầm gói lại là xong,quan trọng là độ chua ngọt vừa khẩu vị,dẻo dẻo ngon ngon đủ thấy ấm áp khi gặp trời mưa lạnh,ho cảm miệng đắng thì vị chua bỗng làm ta khỏe lại, có người còn thêm trần bì ( vỏ quýt) cho thơm và ấm phổi, chống ho.Mẻ ô mai me làm xong lũ em háu ăn “dọn” sạch sẽ không chừa lại một viên nào vì chúng cứ nhao nhao là ngon tuyệt,hoặc chúng phát biểu là tưởng tôi còn làm tiếp nữa!!!Thời ấy cái gì cũng khó, phải từ từ chờ khi có điều kiện,dĩ nhiên tôi  không thể thưởng thức được mẻ ô mai me đầu tiên mà tôi chế biến,ngon dở thì đám em cứ ăn ngấu nghiến hết béng tự bao giờ.
PHẠM THỊ XUÂN
Sau này bạn bè thường tặng tôi những hộp ô mai, xí muội nhiều hương liệu càng gợi mãi nỗi nhớ trùng trùng,thậm chí tôi luôn luôn bị quyến rũ với các món ô mai mà nhớ hoài thời đi học đã qua nhạt nhòa xa vắng.Chao ơi, chiều nay trời mưa...tôi lại nghe thèm lắm vị mặn,ngọt, chua chua của ô mai mà nghe vang vọng tiếng nô đùa của trẻ thơ ngập tràn thương nhớ.
PHAN THỊ VINH

Không có nhận xét nào: