Phước ơi.Hôm qua đi làm về,đèn đỏ Vinh dừng xe cạnh một cô bé đi xe đạp điện,trên giỏ xe là tập lưu bút có bìa trang trí khá đẹp.Chợt hay mình đã khá lâu quên mất Lưu bút ngày xanh một thời nay chỉ còn là kỷ niệm,nhớ quá chừng luôn.
viết bài thôi...
Thời đi học cách nay hơn bốn mươi năm thường vào những năm cuối cấp là bạn bè trong lớp lại chuyền tay nhau những quyển lưu bút bằng quyển tập, sổ đóng gáy dầy được chủ nhân trang trí vào tờ đầu tiên những nét vẽ,bài viết như thư ngỏ,dán hình của chủ nhân đa phần là hình học sinh chứ nào có điều kiện chụp hình nghệ thuật như bây giờ,mỗi bạn cũng thật nhiệt tình viết cảm tưởng, vẽ vời theo thẩm mỹ riêng,rồi làm thơ, dán hình vào trang viết ấy như một tác phẩm ưng ý để gửi lại,tất cả là muôn màu muôn vẻ để sau mấy mươi năm gìn giữ chúng ta xem lại mới thấy thương sao tuổi học trò ngây thơ đến thế?
Rồi ngày ra trường,bao biến động cuộc đời!có những tập lưu bút phai nhòa thời gian, mất mát,lãng quên khiến ta chẳng còn gì lưu lại,nhớ nhớ quên quên theo bôn ba chìm nổi của kiếp người.Than ôi!thời gian với mình nay cũng đã chiều về nhạt nắng,bạn bè còn mất,xa xôi.Lúc này thì tôi càng thấm thía nỗi ngậm ngùi “Biển dâu” dời đổi hệt như: “Áo em ngày nọ,phai nhạt mấy màu!”của ca khúc Ngày xưa Hoàng thị là vậy.Kỷ niệm học trò bao giờ cũng đẹp,đỏ rực như màu hoa phượng nhưng lại có hương vị của mùi nồng hăng hắc khó chịu,bao bạn bè thời trung học nay ngồi nhớ lại, những trang lưu bút chỉ còn là dĩ vãng cứ làm tôi nhớ mà tiếc hoài.Bây giờ có lúc xem những dòng lưu bút của học sinh ngày nay với nội dung cũng chung là luyến tiếc tình bạn bè,thầy cô,lớp học, sân trường các em còn có thể quay phim, chụp hình đưa lên “Internet”,tôi chợt lặng thầm chút gì ray rứt,ngày xưa tuổi học trò của chúng tôi giản dị nên những trang lưu bút cũng đơn sơ,mong manh mà chứa đựng bao cảm xúc từ tâm hồn non trẻ thấm đẫm yêu thương,thoáng chốc giờ đã xa xôi lặng lẽ.
Lưu bút kỷ niệm trong tôi là những dòng văn,thơ nghĩ sao viết vậy,chẳng chút màu mè hoa lá cành nhưng cứ mãi nhớ, nào là:Nhớ bạn hoài nha!đừngbao giờ quên bạn nhé!...cùng những tâm tình mà ai cũng có thể bộc bạch trải lòng mình vào đó.Có bạn còn ghi thêm những dòng khảo sát:Sở thích, địa chỉ,ước mơ,thậm chí thích ăn món gì nữa,hoặc sau này sẽ làm nghề gì? Hờ hờ...mặc sức thăng hoa những điều mà ở lứa tuổi ngây thơ đó là chùm mộng mơ tràn ngập,ngay cả tôi có đến hàng trăm điều thích,hàng trăm nghề tôi muốn làm nhưng đến khi vào đời tôi lại làm một nghề thứ 1001 không có trong ý thích ngày nào mới quái ác.Vậy đó,cuộc đời thật lạ lùng không thể tưởng tượng,những thứ vớ vẩn văn chương tôi mê thường bị Má cảnh báo, khuyến cáo đừng vướng làm nghề để dun rủi cuộc đời được tôi biến hóa thành nghề tay trái cho thỏa mãn thú đam mê, lâu dần thành nghề mới thú vị.Sau này mới biết,nghiệp văn chương thường lận đận và nghèo nên má sợ là phải.Hu hu,
Cứ thế,mãi đến nay hơn bốn mươi năm tôi và các bạn trải qua bao giông tố cuộc đời được gặp lại nhau quý hơn vàng bạc về tình cảm bạn bè lắm.Nhất là tôi như lạc vào sự thăng hoa mới,nồng nàn là trải lòng mình trên trang “Lưu bút” Blog Chungmotmaitruong do Ông Phước dầy công vun đắp khiến tôi tuy bận rộn cũng ráng tranh thủ viết tham gia,sau đó chỉ vui sướng là được các bạn đọc, thích rồi nhớ đến ngày xưa đi học là đủ..Sau bao nhiêu năm,biển vẫn dạt dào sóng vỗ và thời gian khắc nghiệt trôi qua nhờ những giòng lưu bút, những tấm hình tuy đã nhạt màu của bạn bè qua trang Blog mà tìm nhau,gặp nhau lúc mắt đã hằn dấu chân chim, vẫn thấy như mới thoáng qua những mùa hè đỏ rực màu hoa phượng và tiếng ve gọi hè ra rả đến rưng rưng vì nhớ.
Những trang lưu bút là nơi bạn bè trải lòng tâm sự,còn là những nhắn nhủ ngầm cho một lời tỏ tình chưa dám ngỏ của tuổi học trò, man mác tình yêu lãng đãng khó thành mà các bạn nam rụt rè rồi bỏ lỡ.Chao ơi, đến khi mấy mươi năm sau,khi “Bầm dập” cuộc đời mới tiếc thì quá muộn, bèn lặng im luôn cho phải đạo chớ biết níu với gì được nữa!Ác nghiệt thay cuộc đời bạn nhỉ?Rồi cũng có lúc tự trách mình: Trời ơi, vì sao lúc trước mình không yêu người ấy??? Mình không ráng can đảm tỏ tình hoặc gật đầu cái rụp khi được tỏ tình nhỉ? Hi hi, đùa chút cho vui chứ chuyện tình cảm là duyên nợ,muốn cũng không được cái sợi chỉ tơ hồng giống như Ông Phước &Bà Hà là hàng hiếm.Tôi cũng hoàn toàn chia sẻ những cuộc tình dang dở thời đi học đến nay vẫn còn vấn vương kỷ niệm nồng nàn,tất cả đã ngủ yên mà bây giờ chỉ một thoáng mênh mông nhớ lại cứ nghe ray rứt trong trái tim...Ồ, ta còn nhớ chứ nào đã quên?!?
Ngày nắng rồi mưa,năm này sang năm khác những dời đổi cứ như giòng sông trôi ra tới biển mênh mông,ầm ào hay dịu êm thì tôi cũng đã thấy mình mãn nguyện nhớ về kỷ niệm mà những trang lưu bút ngày xanh thời học sinh trải dài thương nhớ.Mùa hè mà sao tôi nghe dịu êm khi nhớ những tình cảm bạn bè lâu rồi chợt nhớ, chợt quên trong nỗi nhớ từ những yêu thương gom lại chút này.Cho tôi gom tất cả thân yêu gửi về các bạn chung một mái trường mà đăm đắm thương thương biết thủa nào quên dù những giòng lưu bút đã nhạt nhòa dĩ vãng.
PHAN THỊ VINH
Xem LƯU BÚT NGÀY XANH của chúng ta tại đây:
- Lưu bút của Nguyễn Thị Loan
- Lưu bút của Trương Thị Tiếu Hoa
( Click vào tên )
Xem LƯU BÚT NGÀY XANH của chúng ta tại đây:
- Lưu bút của Nguyễn Thị Loan
- Lưu bút của Trương Thị Tiếu Hoa
( Click vào tên )
1 nhận xét:
Chị Vinh ơi, cái nầy bây giờ là hàng..."độc" đó nghe. Tấm hình đầu tiên ,có phải là chị hông?Quá dễ thương!
Đăng nhận xét