CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

NGÀY VUI THẮM THIẾT

Trời Vũng Tàu cuối hạ có mưa nhiều, những hạt mưa thường rát rạt từ những đám mây xám xịt bắt nguồn phía biển.Mưa đến thật nhanh và trắng xóa trong chốc lát tuôn tràn tất cả những bụi bặm, có những nơi nước chưa thoát kịp thì ngập lên rồi lại thoát hết trong dăm ba phút trả lại đường phố sạch sẽ,khí hậu mát mẻ lạ lùng.Vậy đó, chưa hẳn mưa là ướt át khó chịu! mưa cũng khiến người bán áo mưa, nón, dù che vui mừng,chưa kể đến những đôi guốc, dép, giầy dành cho mùa mưa …và người bán chỉ mong có thế.Riêng tôi và các bạn thì vui việc khác, vui khi bạn bè thời đi học cách nay 40 năm hẹn gặp mặt để chỉ nhìn, chào nhau rồi cười là đủ.
 Lần gặp mặt này là bạn Đồng Thái Xuân và bà xã từ Úc về, người có nhiều lần về gặp bạn bè kể từ khi tôi gặp lại Xuân vào tháng 7 năm 2011 tại nhà hàng Lan Rừng tính đến nay đã tròn 3 năm! gần 1.100 ngày của ba năm ấy cũng đã có nhiều lần bạn bè gặp gỡ, kết nối thân thương từ trang Blog Chung Một Mái Trường do Lương Hữu Phước làm chủ liên kết đến bạn bè khắp bốn phương trời.Những cánh chim non rời trường Trung học Thánh Giuse Vũng Tàu ngày ấy nay đã trở thành những người tài danh, thành đạt ở độ tuổi U60 gặp nhau vẫn trẻ trung như ngày nào ngây thơ mộng ước ngập tràn.Đó là tất cả bạn bè tôi, những bạn đã tìm ra nhau để gặp lại.Thật tuyệt!
Những cái tên cứ tiếp tục dài thêm trong danh sách, những nụ cười chan chứa niềm vui thắm thiết.Lần nào cũng vậy,Đồng Thái Xuân từ Úc về luôn dành đến bạn bè tình cảm đầy ắp thân thương và tôi chỉ cần nhìn Xuân cười cũng đủ biết bạn vui biết mấy…đặc biệt, Xuân còn có bà xã rất dễ thương rất nhanh chóng hòa nhập với nhóm cũng như mấy em dâu: Sen vợ Hộ, Phượng vợ Chánh, Bằng vợ Thắng khiến những buổi gặp mặt thêm phần ấm áp.Do công việc nên tôi rất bận và ít thời gian nhưng nhờ có Blog và FB tôi cũng biết nhiều về cuộc sống, nếp sinh hoạt,những cuộc vui của các bạn vào những lần mình vắng mặt.Thậm chí, tận phương trời xa xôi cách nửa vòng trái đất ở nhiều vùng khác nhau, các bạn đã có sự liên kết dễ thương mà không dễ gì có được.
Bữa tiệc được tổ chức tại Hera Paplace trong phòng Vip 1, trang trọng và ấm cúng.Các món ăn ngon, lạ như gân gà chiên,chả giò Héra,giò heo hầm cải chua,mì xào hải sản …hấp dẫn ăn không ngán.Phong cách phục vụ chuyên nghiệp, chu đáo!Xuân cũng mang đến chai rượu ngoại thơm lừng mà bạn Chánh không quên nhỏ vài giọt vào ly sô đa chanh đường cho tôi thưởng thức.Không biết uống rượu bia, nhưng tôi vẫn cảm nhận được độ thơm đặc biệt của rượu và vị ngọt dịu nồng nàn tình cảm hòa vào sự lâng lâng thật dễ chịu.Trước khi khai tiệc, Xuân tâm sự ngắn gọn: “Về VN trước hết là thăm Mẹ và gia đình kế đến là bạn bè thân thương rất vui và rất vui”, ngồi cạnh tôi vợ Xuân là Thảo cũng thầm thì: “Anh Xuân vui và em cũng vui lắm”rồi hai vợ chồng cười thoải mái ươm đầy yêu thương!
Các bạn tâm sự cùng nhau, những ly bia, rượu,món ăn cứ thế cạn dần và Chánh, Mạnh ngồi cạnh tôi cũng cứ thầm thì: “ Không ai có thể tưởng tượng được sau 40 năm chúng mình gặp lại”.Ngắm các bạn, không nói ra nhưng những gương mặt vui ơi là vui : Phước, Hoàng, Phúc,Hộ, Nam,Thiện, Lăng,Lương,Chánh,Xuân,Mạnh, Trần Yến, Ngọc Loan, Từ Tâm… đủ khiến người chủ trì bữa tiệc thêm  hạnh phúc.Bất giác tôi chợt nghĩ: Cuộc sống thanh thản nhẹ tênh nhưng nồng nàn tình cảm đủ khiến mình yêu thêm cuộc sống này dù tuổi đã hoàng hôn, đã qua thời hoa mộng nay ngồi lại chia sẻ tâm tình.Có những câu chuyện rất dễ thương để tìm ra nhau, những hoàn cảnh không thể tưởng tượng khi giòng đời trôi nổi mà các bạn đối mặt, trải qua đã thành kỷ niệm được kể khiến tôi lâng lâng cảm xúc khó tả.
Sau màn ăn uống là chụp hình lưu niệm rồi chuyển sang đi hát Karaoke Ngọc Lan,có thêm bạn Ngọc Anh ở Mỹ về đang ở Sài Gòn cũng đến chung vui.Những tiếng hát vàng của nhóm thật hay như Phước, Chánh, Thắng, Nam, Thiện,Chánh…Thảo,Bằng, Phượng và những ca khúc một thời xa xưa được cất lên nồng nàn, da diết càng khiến tôi nhớ đến những ngày hồi còn đi học tổ chức phòng trà vào dịp tết gây quỹ cho trẻ mồ côi, làm từ thiện mới đây mà đã 40 năm nồng nàn kỷ niệm.Các bạn, mỗi người mỗi cuộc sống riêng, người còn khó khăn hay thành đạt gì thì cũng đã tuổi hoàng hôn ngập tràn khát vọng tuổi trẻ như nhau,thấm thoát thời gian như bóng câu cửa sổ và bạn bè còn lại những ai,tôi thầm nhắc lại những tên bạn bè rồi bồi hồi thổn thức.
Dẫu chỉ gặp  lại rồi chia tay đều là kỷ niệm, đều là mùa xuân bâng khuâng đếm những lộc non xanh biếc mà tiếc cho ngày xưa gì đi nữa thì cũng đã qua rồi!Thủa áo trắng sân trường và thầy cô, bạn bè đôi khi chỉ còn trong kỷ niệm vẫn một thời đẹp như mơ khó quên cho cuộc sống cứ thế trôi qua không bao giờ trở lại, nếu chúng ta không biết nắm lấy khoảng khắc kỷ niệm đẹp vừa đến!Các bạn tôi đã làm được việc ấy! những bạn học chung lớp,chung trường ngày xưa nay đã thành đạt,gia đình hạnh phúc, con cháu thảo hiền đẹp như thiên đường cổ tích của ngày xưa mơ mộng đã thành hiện thực.Tất cả còn mơ ước gì hơn?
Trời dần khuya,tiếng hát lời ca bay bổng phải tạm dừng để chia tay và ngày mai lại tiếp tục ngày mới dễ thương, hạnh phúc.Cám ơn Đồng Thái Xuân và bà xã, cám ơn các bạn thân yêu đã cùng hòa nhịp bản hợp ca tràn ngập giai điệu thân ái của tình bạn vững bền thân thương.Trên đường về gió mát rượi và con đường ngát mùi hương hoa sao thoáng chốc dịu dàng quá đỗi.Ơi cuộc sống mến thương sẽ mãi là niềm vui kỷ niệm khó quên chắc chắn là như vậy!
Mến chúc Đồng Thái Xuân và các bạn cùng gia đình khỏe mạnh, hạnh phúc, bình an và mọi điều như ý nguyện nhé. 
PHAN THỊ VINH

Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

NHỮNG ĐÓA HỒNG HẠNH PHÚC

(Chúc mừng sinh nhật Nguyễn Thị Kim Hà 24 tháng 7)
Có những đóa hoa hồng rực rỡ tỏa ngát hương thơm đã ươm mãi với những hạnh phúc kể từ khi người ấy cất tiếng khóc chào đời, bắt đầu cho những tiếng cười vui rạng ngời suốt trăm năm,khi niềm vui an lành tỏa hương hạnh phúc! Khi mơ ước chan hòa ngôi nhà ấm nồng tình yêu vĩnh cửu thân thương.
Ngày ấy có một thiên thần nhỏ với ánh nhìn hiền dịu, nụ cười nhân hậu chào đón trần gian chan hòa nắng ấm và được chọn sẵn ước mơ hạnh phúc dành tặng.Nguyễn Thị Kim Hà mang ý nghĩa giòng sông vàng tuyệt đẹp mang hạnh phúc nồng nàn đến người thân yêu,gia đình, bạn bè…An lành và bình yên sáng ngời ước mơ hồng cổ tích.
Trăm năm kết hoa trải bước chân hồng đến nay cũng đã 59 mùa xuân nồng nàn hạnh phúc,hoa đăng chan chứa niềm vui và tất cả hạnh phúc đong đầy sẽ mãi mãi vững bền bên người thân, gia đình, con cháu thảo hiền thành đạt.Mùa xuân mãi tiếp nối mùa xuân cho thiên thần vang vang tiếng hát bình yên mật ngọt.
Bao giờ cũng vậy, hạnh phúc luôn được ca ngợi, mong chờ và Kim Hà đã được dành riêng cho mình những đóa hồng ngào ngạt sắc hương mãi mãi đẹp tuyệt vời nắng ấm.Mong sao biển nghìn trùng xanh mát luôn luôn dạt dào bình yên, yêu thương ngập tràn dành đến bạn lóng lánh triệu triệu ước mơ hóa thành sự thật nồng nàn.
Chúc mừng sinh nhật Kim Hà với triệu triệu lời chúc mừng và hoa thắm bình an, hạnh phúc nhé.
HAPPY BIRTHDAY TO YOU

PHAN THỊ VINH


Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

NHẠT NHÒA KỶ NIỆM

Vũng Tàu lại mưa, cơn mưa rả rích những giọt buồn cứ thế gieo mãi vào nỗi nhớ bấy lâu tưởng chừng quên nhưng hóa ra chúng chẳng biến mất mà chỉ đợi có dịp là trở lại.Kỷ niệm đẹp hay xấu đều dữ dội, nhất là kỷ niệm đẹp và mơ mộng lại càng chi phối nhiều khi có dịp như vào lúc đêm khuya, lúc mưa buồn cô đơn thậm chí tình cờ trở lại chốn xưa hò hẹn! Với tôi, tất cả kỷ niệm lúc nào cũng đong đầy và bùng phát mỗi khi dạo quanh biển vắng, chân bước lang thang trên con đường xào xạc lá rơi của ngày xưa đến trường hoặc chỉ nghe tiếng chuông nhà thờ cũng đủ thấy lâng lâng nhớ chuyện ngày xưa một thời áo trắng tung bay.
Điều gì cũng gợi nhớ mênh mông bao kỷ niệm…có những kỷ niệm nhạt nhòa không rõ ràng do trí nhớ vì thời gian có lúc nhớ lúc quên cũng vẫn đeo đuổi tôi nặng trĩu nỗi buồn vương vấn.Chuyện đứa bạn học sau mùa hè năm học lớp đệ tứ đã ra đi mãi mãi do bạo bệnh và nụ cười của bạn ngày chia tay nghỉ hè, chuyện đứa bạn cuống quýt kể chuyện vừa nhận được lá thư tỏ tình của một anh học trên lớp, chuyện đứa bạn khóc rưng rức khi nghe tin người yêu vừa tử trận nơi chiến trường…Những con đường Bãi Trước, Bãi Sau, Bãi Dâu, Bãi Dứa thấm đẫm bước chân  của những đứa học trò bâng khuâng một thời thương nhớ.Tất cả cứ như những kỷ niệm chan chứa về bạn bè, về những khát vọng mãi đến bây giờ vẫn chưa đạt được day dứt khốn cùng.
Mưa và mưa những giọt mưa buồn tí tách cung bậc rã rời khiến tôi càng buông trôi cảm xúc mà nghĩ ngợi về những điều xa vời vợi chẳng bao giờ mình nắm được vào bàn tay nhỏ bé dù chỉ một lần! Tất cả đã là quá khứ xa lắc nhạt nhòa bởi những cơn mưa thời gian gây cho tôi bao điều khốn khó.Những bất hạnh thăng trầm rồi cũng chỉ là quá khứ đã thành sẹo lâu lâu đau nhói buồn tênh, thời đi học được khẳng định là những gì đẹp nhất sau khi đời mình đã trải qua muôn vàn thử thách.Cuộc sống khắc nghiệt đầy chông gai vẫn không bằng nỗi bất an không bình yên đeo đẳng tôi từ thủa còn đang ngồi ghế nhà trường, khi những cơn mưa mùa hạ tạm biệt và lần chia tay rời trường trung học cuối cùng năm 1974 chìm trong tiếng súng chiến tranh đến nay tròn 40 năm…40 năm xa trường nhạt nhòa kỷ niệm.
Thời gian cứ trôi và tôi ngày một lặng thầm trong cõi nhớ riêng mình, cõi đau thương về những gì không trọn vẹn, về những mong chờ đành khép lại để sống ngày qua ngày…lâu lâu cuống quýt tìm mà không nhớ nổi vì sao cuộc tình ngày nào tan vỡ ? cố không hát ca khúc gợi lại một thời bâng khuâng nắng đổ và biển nổi sóng cồn cào dưới chân! Tất cả vỡ vụn như bong bóng xà phòng lung linh mà mong manh đến thế,rồi những kỷ niệm ngọt như mật,nồng nàn như hương thơm chiều vàng đong đầy nỗi nhớ tràn vào giấc mơ bay bổng chuyện thiên đường khiến tôi chết chìm trong đó mà vọng tưởng.Sóng gió rồi cũng qua đi như sông về với biển và những cơn mưa vẫn khiến hồn tôi chơi vơi một cõi đi về…
Ai đó nói kỷ niệm có đáng gì mà nhớ hoài, hãy nghĩ đến hiện tại mà sống…Tôi hiểu như kinh nhật tụng mỗi ngày,nhớ từng câu chữ đan xen cảm xúc để cũng đã sống mấy mươi năm  một kiếp lênh đênh.Sau 40 năm mỗi lần về ngang con đường đến trường ngày xưa, tôi vẫn thảng thốt nhớ ngôi trường thắm bao kỷ niệm nay mất hút không tồn tại dù trường vẫn còn đó mới lạ lùng, rồi bạn bè  đứa còn, đứa lạc mất phương nào khi bể dâu thay đổi, khi giòng xoáy của cuộc sống cuốn hút chơi vơi, khi thác ghềnh vẫn chông chênh khi tuổi đã hoàng hôn tìm tới.Chao ơi! Mưa lạc lõng như hồn tôi lạc lõng với chính cuộc sống mình đang ngày đếm thời gian trôi, thả theo tiếng mưa nhạt nhòa kỷ niệm.
Bình yên là gì nhỉ? Là sự bình thản của giòng đời mưa rồi sẽ tạnh, ngày dài lại đêm thâu cho lòng người thay đổi!cứ thế cứ thế đau đáu buồn vui thân phận kiếp người…Đời vô thường mong manh đến thế sao? Chỉ bằng nhịp tim và hơi thở đã xa xôi vĩnh viễn,càng nghĩ tôi càng thấy mình lạc vào những giai điệu của tiếng mưa rơi chập chờn thương nhớ. Bạn bè ai cũng có cuộc sống riêng, đều có những lo toan đời thường nhưng có những hạnh phúc của kỷ niệm những giờ ngồi trong lớp học, những giờ cùng nhau lang thang nghe gió biển dịu êm và những câu chuyện bâng khuâng tuổi vừa lớn biết yêu,thương nhớ bóng hình ai đó.Chớp mắt gặp lại,tất cả đã tóc xanh bạc màu và mùa hè tiếp nối mùa hè lại tìm ngắm hoa phượng sân trường,hát lại những ca khúc bâng khuâng tuổi học trò đắm đuối ngây thơ.Thời hoa mộng nay còn đâu…lưu giữ chốn nào?
Những cánh diều đứt giây đã bay theo ngọn gió đến phương nào khi 40 năm chia tay thầy cô, bạn bè nhạt nhòa kỷ niệm quay về? thủa ấy với tôi vẫn là ký ức tuyệt vời của thời thơ mộng, của thiên đường cổ tích đẹp như mơ mãi đến mấy mươi năm sau vẫn đắm chìm.Tôi vẫn là kẻ hát rong trên đường đời xa vắng để tìm mãi tìm hoài chút gì kỷ niệm lúc cuộc sống vẫn sôi động chung quanh, lúc thử thách vẫn chưa biến mất như cơn mưa chiều vừa tạnh.Đời vẫn chưa bình yên hay bình yên thì cũng vẫn là kỷ niệm thương biết mấy cho vừa.Mong lắm thay kết nối yêu thương tìm về kỷ niệm mà tôi và các bạn đã một thời để nhớ nơi khung trường ấy.Bạn thân mến ơi!

PHAN THỊ VINH

Ảnh minh họa trong bài : Công Viên Bãi Trước-Vũng Tàu ( Lương Hữu Phước )

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG VÀ FACEBOOK

Chúng ta trong một thời gian dài nhìn thấy nhau,biết tin tức,tìm lại được những người bạn thân thương mà tưởng chừng như đã mất qua trang Blog CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG.Tuy nhiên biết đó,thấy đó mà muốn chuyện trò liền thì làm sao ? Vì vậy các bạn nào chưa có xử dụng Facebook hãy nhanh chóng tạo ngay cho mình một tài khoản và tham gia ngay,lúc đó mình sẽ thấy khoãng cách địa lý không còn ý nghĩa gì nữa.Một cảm nghĩ,một lời chào hỏi chỉ trong vòng một giây đã đến ngay người mình muốn nói....Người đó mới vừa ngắt một cành hoa là chúng ta đã nhìn thấy trong vài giây sau đó.Như vậy không đủ thú vị sao ?
Nếu các bạn đã hay vừa có tài khoản Facebook xin hãy tìm đến tên Lương Hữu Phước,mình sẽ chào đón và đưa các bạn vào một khu vườn kỷ niệm sinh động hơn nhiều.
TB: bạn nào chưa biết cách tạo cho mình trang Facebook,hãy nhờ đến các con cháu,bọn chúng rành lắm và xử dụng thường xuyên...

Nhớ làm ngay nha.Các bạn đang chờ !

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

GẶP LẠI ĐỒNG THÁI XUÂN

 Sáng hôm nay ( 14/7 ) chúng tôi đã gặp lại Vợ Chồng bạn Đồng Thái Xuân vừa từ Úc trỡ về
 Năm nay nhìn bạn Xuân lại thấy trẻ hơn năm ngoái !




 Đồng Thái Xuân cùng Sui Gia ( anh Tâm )
 Nguyễn Thị Phương Thảo,phu nhân bạn Xuân
 Phan Thị Vinh luôn là người khuấy động buổi họp mặt bằng những câu chuyện của mình
 Bạn Chánh vừa ra tới

 Bạn Nguyễn Thắng
Bạn Phạm Công Chánh
Đồng Thái Xuân-Nguyễn Văn Phúc
Mai Ngọc Thiện

Có một người không có trong hình : Tui !

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

MÀU HOA THƯƠNG NHỚ

Thủa còn đi học ai cũng có những ước mơ bay bổng,những lãng đãng tuyệt vời nhung nhớ bóng hình ai đó chợt hiện trong tim khiến lòng bồi hồi xao động.Tuổi học trò xa vắng bởi nhiều lý lẽ khiến con tim xao động bồi hồi,rồi làm thơ, viết văn khi mây chiều lững thững trôi! Khi nắng vàng xuyên qua kẽ lá lung linh mời gọi,khi biển dịu êm dạt dào con sóng nhỏ và nước mát dịu dưới chân mơn man niềm thương nỗi nhớ.Tình yêu thời đi học lãng đãng như trăng sao xa tít, như mùi hương thoáng nhẹ hẹn hò, như nồng nàn chiều phai nắng đổ…Tất cả ngày ấy trỗi hoài ca khúc lời nhịp tim muốn nói,mơ mộng, nhớ nhung khi tình đầu chợt bay bay lời ngỏ thiên thần tình ái.Sau này khi nhớ lại,mới hay tình tuyệt đẹp ươm đầy mật ngọt và kỷ niệm nào cũng nhớ ơi là nhớ.
Vậy đó, nhớ về  tình đầu học trò lại càng dữ dội hơn của thời cách nay hơn 40 năm, thủa chiến tranh luôn chạm ngõ sân trường đầy đe dọa và tình thì cứ lên khơi say đắm.Chiến tranh mặc kệ chiến tranh, tình vẫn rung động hẹn hò và mơ mộng,khắc khoải chờ mong cũng là điều hạnh phúc khi đón những cách thư phương xa khói lửa mang tin bình yên của người ấy trở về.Cứ thế thời gian trôi nhanh và những trái tim mỏi mòn trông đợi đủ khiến nhớ thương mãi cứ đợi chờ, ngày ấy chiến tranh khốc liệt và quan niệm xưa còn khó khăn đã khiến những cuộc tình dang dở cũng nhiều làm cho nỗi thương nhớ tình đầu đôi khi thành cổ tích.Riêng tôi, màu hoa tím hồng Tigon mọc đầy triền núi nhỏ chấp chới bao nỗi niềm thương nhớ thủa học trò! Nơi con dốc chông chênh ấy, hoa tigon còn gọi là hoa nho thật lãng mạn khiến lời thơ dạt dào cảm xúc đã bắt đầu một cuộc tình nhớ mãi khôn nguôi.
Vũng Tàu ngày xưa có nhiều hoa tygon màu hồng tím, màu trắng ít hơn trổ rực vào lúc nắng hè trên triền núi nhỏ, sắc hoa tím hồng rung rinh trong gió và nắng đủ để tâm hồn lãng mạn dâng cao, hoa nhỏ như những hình trái tim vỡ nửa mọc dài thành chuỗi, thành chùm hút mắt người ngắm và nhiều trái tim rạo rực.Dù biết rằng hoa dáng như tim vỡ nhưng ngày ấy tôi vẫn thích, vẫn mê để hẹn hò lãng đãng mỗi lần hắn về thăm và hắn rất khéo tay để kết hoa thành vương miện đội đầu tuyệt đẹp ru mãi trong tôi hạnh phúc tuyệt vời về tình yêu có thật đang ngự trị. Từ ấy tôi thêm yêu hoa tigon nhưng không dám nhớ những câu thơ trong bài Hai sắc hoa Tigon của TTKH vì sợ “tình ta cũng vỡ thôi”.
Hoa tigon trong tôi thủa cách nay hơn 40 năm tuyệt vời là thế, Vũng Tàu đến mùa hạ thì hoa cũng đua cùng hoa sứ, hoa phượng rực rỡ gọi mời,cả ba loại hoa này đều không dành cho  xum họp và hạnh phúc nhưng riêng tigon không ai ưa chuộng nên dần dần mất hút.Hoa là loài hoa dại mọc hoang trên triền núi, có sức sống mãnh liệt và sau này khi  tìm hiểu sự tích loài hoa mới hay hoa là hiện thân của một mối tình ngang trái,là nỗi đau khốn cùng của nàng Antigone khốn khổ sau này gọi tắt là tigon, hoa tigon có ý nghĩa vậy nên hoa không được ưa chuộng dù sức sống của hoa rất mạnh, chịu được khô hạn, mọc leo rất đẹp.Dù sao thì hoa tigon vốn dĩ trở thành bất hủ vì bài thơ Hai sắc hoa tigon hay thế nào đi nữa thì tình đầu trong tôi đã ngủ êm kỷ niệm xa xôi tự lâu rồi.
Ngày xưa, học sinh đâu có nhiều loài hoa để tặng nhau như bây giờ, vì thế đôi lứa yêu nhau đều có riêng kỷ niệm một loài hoa nào đó gắn liền…Với tôi, hoa Tigon luôn đẹp và dữ dội, nó báo hiệu cuộc tình tan mà khi yêu tôi không bao giờ nghĩ rằng tình sẽ vỡ như cách hoa ấy! tình ly tan như câu chuyện truyền thuyết loài hoa tím bâng khuâng mọc trên triền núi nhỏ Vũng Tàu chợt phân ly không hẹn ngày tái hợp! Thật là kinh khủng khi tình chia xa không bởi do mình,tình cứ nhạt nhòa theo thời gian hay mãi nhớ như biển bờ mãi réo gọi mênh mông??? Cứ thế, mấy mươi năm ngỡ tình quên cứ nhớ dù chỉ như hương hoa nhẹ tênh cuộc đời, khi tất cả chỉ là hư ảo khiến tôi luôn ngưỡng mộ và cầu nguyện cho những đôi lứa yêu nhau tròn mộng ban đầu đến tận trăm năm hạnh phúc.
Loài hoa tigon ngày xưa mọc nhiều trên triền núi nhỏ Vũng Tàu nay còn rất hiếm do tốc độ đô thị hóa, do người người không còn thích loài hoa dại mang nhiều điều không hay ấy nữa cũng nên.Rồi tôi chợt bâng khuâng khi nhà hàng xóm trồng giàn hoa tigon mọc lan trên mái, một sớm hè hoa trổ tím hồng một góc nóc nhà khiến tôi giật mình thảng thốt, lâu rồi tôi đã quên loài hoa ấy, loài hoa ngày xưa tôi thường yêu thích do cuộc sống chìm nổi mà quên hẳn trong trí nhớ bỗng chợt tìm về.Hoa nhẹ như chuyện tình đầu mong manh khó quên chìm khuất phương trời vô vọng,nhớ thương bạc trắng mái đầu!
Ngày xưa Vũng Tàu có rừng,núi, biển là nguồn cảm hứng thơ ca, nhạc, họa trong biết bao trái tim non nớt vừa chớm yêu của lũ học trò thơ dại trong đó có tôi, chỉ một hương biển mặn, một cánh hoa rơi, một tiếng sóng vỗ bờ và tiếng gió hàng dương lao xao cũng đủ làm hồn mình bay bổng.Tình yêu ngày ấy đẹp mênh mông, đầy lãng mạn và nhung nhớ ngập tràn, làm gì có những phương tiện hiện đại như ngày nay mà kết nối yêu thương cho đỡ nhớ?bây giờ người ta gửi cho nhau những hình ảnh đẹp minh họa chọn từ trang mạng, chat, email…nên có lẽ cũng vơi đi nỗi nhớ.Dù sao thì với tôi, hoa tigon cũng đã khiến mình lay động mấy đêm liền không ngủ khi chủ Blog Chung Một Mái Trường Lương Hữu Phước giới thiệu tấm ảnh hoa tigon tuyệt đẹp…để tôi thả hồn nhớ lại ngày xưa một thời thương thương chỉ còn là kỷ niệm.

PHAN THỊ VINH



Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

MỘT THOÁNG VŨNG TÀU

Có thể bạn không thích ăn hàng rong ngoài đường phố,nhưng nếu vừa bước từ dưới biển lên,trong cái se lạnh của toàn thân mà được sưởi ấm liền bằng một xâu cá viên chiên quệt tương ớt thật nóng hay một dĩa bắp non mới vừa xào xong thì..........sướng vô cùng !
Em vào phây-búc ( facebook )
Vũ điệu bắp non
Biển chiều
Cả nhà...ăn bún !
hàng rong...ruổi
Mình không thích ăn bánh ướt lắm...
Nhưng khoái đi mua !
Cũng không khoái vé số nhưng thích...gọi !
Em bán vé số: "chụp cho con đi chú..."
Trời ơi ! có hai em "sexy"kìa !
Tứ cô nương dạo phố...
Thu nhập hằng ngày 
...chiều đi về đâu...?


Hình ảnh : Lương Hữu Phước