CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

NHẠT NHÒA KỶ NIỆM

Vũng Tàu lại mưa, cơn mưa rả rích những giọt buồn cứ thế gieo mãi vào nỗi nhớ bấy lâu tưởng chừng quên nhưng hóa ra chúng chẳng biến mất mà chỉ đợi có dịp là trở lại.Kỷ niệm đẹp hay xấu đều dữ dội, nhất là kỷ niệm đẹp và mơ mộng lại càng chi phối nhiều khi có dịp như vào lúc đêm khuya, lúc mưa buồn cô đơn thậm chí tình cờ trở lại chốn xưa hò hẹn! Với tôi, tất cả kỷ niệm lúc nào cũng đong đầy và bùng phát mỗi khi dạo quanh biển vắng, chân bước lang thang trên con đường xào xạc lá rơi của ngày xưa đến trường hoặc chỉ nghe tiếng chuông nhà thờ cũng đủ thấy lâng lâng nhớ chuyện ngày xưa một thời áo trắng tung bay.
Điều gì cũng gợi nhớ mênh mông bao kỷ niệm…có những kỷ niệm nhạt nhòa không rõ ràng do trí nhớ vì thời gian có lúc nhớ lúc quên cũng vẫn đeo đuổi tôi nặng trĩu nỗi buồn vương vấn.Chuyện đứa bạn học sau mùa hè năm học lớp đệ tứ đã ra đi mãi mãi do bạo bệnh và nụ cười của bạn ngày chia tay nghỉ hè, chuyện đứa bạn cuống quýt kể chuyện vừa nhận được lá thư tỏ tình của một anh học trên lớp, chuyện đứa bạn khóc rưng rức khi nghe tin người yêu vừa tử trận nơi chiến trường…Những con đường Bãi Trước, Bãi Sau, Bãi Dâu, Bãi Dứa thấm đẫm bước chân  của những đứa học trò bâng khuâng một thời thương nhớ.Tất cả cứ như những kỷ niệm chan chứa về bạn bè, về những khát vọng mãi đến bây giờ vẫn chưa đạt được day dứt khốn cùng.
Mưa và mưa những giọt mưa buồn tí tách cung bậc rã rời khiến tôi càng buông trôi cảm xúc mà nghĩ ngợi về những điều xa vời vợi chẳng bao giờ mình nắm được vào bàn tay nhỏ bé dù chỉ một lần! Tất cả đã là quá khứ xa lắc nhạt nhòa bởi những cơn mưa thời gian gây cho tôi bao điều khốn khó.Những bất hạnh thăng trầm rồi cũng chỉ là quá khứ đã thành sẹo lâu lâu đau nhói buồn tênh, thời đi học được khẳng định là những gì đẹp nhất sau khi đời mình đã trải qua muôn vàn thử thách.Cuộc sống khắc nghiệt đầy chông gai vẫn không bằng nỗi bất an không bình yên đeo đẳng tôi từ thủa còn đang ngồi ghế nhà trường, khi những cơn mưa mùa hạ tạm biệt và lần chia tay rời trường trung học cuối cùng năm 1974 chìm trong tiếng súng chiến tranh đến nay tròn 40 năm…40 năm xa trường nhạt nhòa kỷ niệm.
Thời gian cứ trôi và tôi ngày một lặng thầm trong cõi nhớ riêng mình, cõi đau thương về những gì không trọn vẹn, về những mong chờ đành khép lại để sống ngày qua ngày…lâu lâu cuống quýt tìm mà không nhớ nổi vì sao cuộc tình ngày nào tan vỡ ? cố không hát ca khúc gợi lại một thời bâng khuâng nắng đổ và biển nổi sóng cồn cào dưới chân! Tất cả vỡ vụn như bong bóng xà phòng lung linh mà mong manh đến thế,rồi những kỷ niệm ngọt như mật,nồng nàn như hương thơm chiều vàng đong đầy nỗi nhớ tràn vào giấc mơ bay bổng chuyện thiên đường khiến tôi chết chìm trong đó mà vọng tưởng.Sóng gió rồi cũng qua đi như sông về với biển và những cơn mưa vẫn khiến hồn tôi chơi vơi một cõi đi về…
Ai đó nói kỷ niệm có đáng gì mà nhớ hoài, hãy nghĩ đến hiện tại mà sống…Tôi hiểu như kinh nhật tụng mỗi ngày,nhớ từng câu chữ đan xen cảm xúc để cũng đã sống mấy mươi năm  một kiếp lênh đênh.Sau 40 năm mỗi lần về ngang con đường đến trường ngày xưa, tôi vẫn thảng thốt nhớ ngôi trường thắm bao kỷ niệm nay mất hút không tồn tại dù trường vẫn còn đó mới lạ lùng, rồi bạn bè  đứa còn, đứa lạc mất phương nào khi bể dâu thay đổi, khi giòng xoáy của cuộc sống cuốn hút chơi vơi, khi thác ghềnh vẫn chông chênh khi tuổi đã hoàng hôn tìm tới.Chao ơi! Mưa lạc lõng như hồn tôi lạc lõng với chính cuộc sống mình đang ngày đếm thời gian trôi, thả theo tiếng mưa nhạt nhòa kỷ niệm.
Bình yên là gì nhỉ? Là sự bình thản của giòng đời mưa rồi sẽ tạnh, ngày dài lại đêm thâu cho lòng người thay đổi!cứ thế cứ thế đau đáu buồn vui thân phận kiếp người…Đời vô thường mong manh đến thế sao? Chỉ bằng nhịp tim và hơi thở đã xa xôi vĩnh viễn,càng nghĩ tôi càng thấy mình lạc vào những giai điệu của tiếng mưa rơi chập chờn thương nhớ. Bạn bè ai cũng có cuộc sống riêng, đều có những lo toan đời thường nhưng có những hạnh phúc của kỷ niệm những giờ ngồi trong lớp học, những giờ cùng nhau lang thang nghe gió biển dịu êm và những câu chuyện bâng khuâng tuổi vừa lớn biết yêu,thương nhớ bóng hình ai đó.Chớp mắt gặp lại,tất cả đã tóc xanh bạc màu và mùa hè tiếp nối mùa hè lại tìm ngắm hoa phượng sân trường,hát lại những ca khúc bâng khuâng tuổi học trò đắm đuối ngây thơ.Thời hoa mộng nay còn đâu…lưu giữ chốn nào?
Những cánh diều đứt giây đã bay theo ngọn gió đến phương nào khi 40 năm chia tay thầy cô, bạn bè nhạt nhòa kỷ niệm quay về? thủa ấy với tôi vẫn là ký ức tuyệt vời của thời thơ mộng, của thiên đường cổ tích đẹp như mơ mãi đến mấy mươi năm sau vẫn đắm chìm.Tôi vẫn là kẻ hát rong trên đường đời xa vắng để tìm mãi tìm hoài chút gì kỷ niệm lúc cuộc sống vẫn sôi động chung quanh, lúc thử thách vẫn chưa biến mất như cơn mưa chiều vừa tạnh.Đời vẫn chưa bình yên hay bình yên thì cũng vẫn là kỷ niệm thương biết mấy cho vừa.Mong lắm thay kết nối yêu thương tìm về kỷ niệm mà tôi và các bạn đã một thời để nhớ nơi khung trường ấy.Bạn thân mến ơi!

PHAN THỊ VINH

Ảnh minh họa trong bài : Công Viên Bãi Trước-Vũng Tàu ( Lương Hữu Phước )

Không có nhận xét nào: