CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

LÃNG MẠN CHUYỆN TÌNH YÊU


Từ thủa khai thiên lập địa có lẽ đã có tình yêu của muôn loài và trong đó loài người có tình yêu sôi động, được nhắc nhở nhiều nhất,ghi nhận nhiều nhất hay không thì hiện nay đích thực tình yêu của con người quả là phong phú đa dạng.Tình yêu có nhiều hình thái khác nhau nhưng nhìn chung chỉ là gặp gỡ, tỏ tình, hẹn hò rồi kết thúc bằng một đám cưới hoành tráng hay đơn giản cũng là một giai đoạn mới…nếu là tình trọn vẹn.Rủi tình không thành như thơ “ Hai sắc hoa Ty gôn của TTKH  thì biết bao nhiêu bút mực, than vãn sầu đau mặc tình cho các nhà văn, nhà thơ, nhạc sỹ tả tình tả cảnh.
Thời đi học, tôi không bao giờ dám nghĩ đến câu thơ : “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở” của nhà thơ Xuân Diệu, sợ nghe ca khúc: “ Sang ngang” nhạc sỹ Đỗ Lễ và nhiều nhiều bài thơ, ca khúc viết về tình dang dở, nhất là tình đầu vì tôi sợ hãi vận xui sẽ đến với mình như hai câu thơ:
"Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"
Vậy đó, tuổi học trò thường ngu ngơ, yêu và lãng mạn trong thiên đường mơ mộng cứ nghĩ sẽ có ngày áo cưới kết hoa cho tình đầu yêu dấu và hắn là chàng hoàng tử duy nhất dành cho mình! Chẳng bao giờ có chia ly, tan vỡ…Nghĩ rồi cuống cuồng khi từ nơi phương xa chiến trường tin tức bặt tăm khi những cánh thư không thể đến.Chiến tranh gieo nỗi sợ hãi cho bao chuyện tình yêu còn hay kết thúc chỉ bằng một ca khúc, lời thơ buồn day dứt.Trời ơi!tình yêu thời chiến tranh đáng sợ biết bao khiến tôi như mộng du khốn khổ trông chờ, hẹn hò chỉ bằng 24 giờ phép mong manh ngắn ngủi.Hoặc chuyện tình yêu tuổi học trò đẹp như mơ ấy sau biến động lịch sử, mỗi đứa một nơi khi gặp lại nhau đã lỡ làng tất cả. Đau dữ dội nhưng rồi cũng thế mà thôi vì đã quá muộn màng.
Chuyện tình yêu với tôi là bầu trời đầy trăng sao, là hoa thơm cỏ biếc, là những lời hẹn ước nồng nàn chan chứa để những đôi tình nhân sống trong thế giới riêng mình cứ thế mà thăng hoa cho đến một ngày thành đôi hay tan vỡ bỗng thành quy luật muôn đời bất di bất dịch.
“Tình yêu là cái chi chi.?
Nó làm mình bỗng mất đi cuộc đời!”
Thật vậy,khi yêu cuộc đời mình bỗng không còn là đời mình nữa mà là của người khác, ít nhất cũng giống  như nhà thơ Hàn Mặc Tử than vãn:
“Người đi một nửa hồn tôi mất
  Một nửa hồn kia hóa dại khờ”

Kinh khủng là vậy nếu tình dang dở, các bạn nhỉ?

Dù sao đi nữa thì khi yêu thật tuyệt vời, người ta có thể quên tất cả vì yêu, hy sinh vì yêu, hạnh phúc, giận hờn cũng vì yêu cho máu đỏ cứ thế làm con tim thổn thức và những nhịp đập của tim trở nên bất thường khi đêm về nhung nhớ, khi xa nhau nghìn trùng, khi yêu chỉ muốn ở bên nhau dù chỉ một phút, một giây mới dữ dội.Thế là tình yêu bỗng trở thành những tuyệt tác thơ, văn chương, ca nhạc  mà sự rung động nhạy cảm của nghệ sỹ sáng tạo nên làm cho trái tim con người bồi hồi nhảy múa bâng khuâng dù đôi khi chẳng biết để làm gì mới quái ác.
Ngày Lễ Tình nhân dường như sau này mới rầm rộ phát triển,ngày này nhiều người hạnh phúc thì cũng có nhiều người buồn phiền vì tình yêu luôn có hai mặt buồn vui muôn thủa, chẳng có gì lạ lùng để khi tuổi hoàng hôn mới thấy đời sao phức tạp, tình yêu sao mãi hoài như bản tình ca mong chờ nhất mà ai cũng thích nghe dù tình đẹp hay tan vỡ mới là điều đáng nói.Riêng tôi, ngẫm lại cuộc đời mình mà thảng thốt hiểu rằng những lãng mạn về tình yêu đã khiến tôi sống như mơ suốt bao nhiêu năm kể từ ngày trái tim chợt thay nhịp khi nhận một nụ hồng đỏ thắm từ ai đó tỏ tình.Chuyện tình yêu thoắt trở thành chủ đề ưu tiên cho bất kỳ suy nghĩ, phóng bút nào mà tôi sáng tác mà thương biết mấy cho vừa khi kết luận chuyện tình nào cũng có màu sắc riêng mà hai nhân vật chính đều có quyền diễn xuất theo ý của mình.
Trời ấm áp hơn, nắng lung linh xuyên qua kẽ lá tuyệt đẹp vào lúc bình minh rồi nhạt nhòa dần khi hoàng hôn nhường đêm về tối thẫm…
Đêm khuya mới là lúc bao trái tim hạnh phúc hoan ca nhất thì cũng là lúc có bao trái tim nhận lấy sự cào cấu nỗi nhớ nhung …mà không cần diễn tả tôi đều biết rằng ai cũng đều nếm trải khi tuổi về chiều, khi đời thôi còn nhọc nhằn bôn ba mệt nhoài cho nỗi nhớ quay về. Tình yêu quả là mật ngọt khiến con người chết lịm trong đó có tôi, cả đời mê mải đắm chìm với những lãng đãng xa vời không có thật đã là quá khứ, cố quên nhưng cứ nhớ.Tình đắm say giết chết con người mà không sao lý giải???
Tình yêu mênh mông như biển rộng nghìn trùng, chấp chới khiến con tim mở ngõ gọi mời, khiến mù lòa trí óc và cũng thăng hoa rạng rỡ! Tình yêu có muôn mặt mà nếu  lắng nghe sẽ vọng mãi tiếng dội ngập tràn những hương hoa thì cũng có vị đắng bất chợt không ngờ.Ngày xưa đi học, lớp có mấy mươi bạn bè nhưng yêu nhau rất hiếm, thậm chí là tình lặng câm, tình đơn phương rồi mất hút không dấu vết lạ lẫm như truyện cổ tích thần thoại chẳng bao giờ thành sự thật ngoài đời mà người ta gọi là duyên số.Phút chốc yêu thương khiến giăng giăng kỷ niệm chi phối đời như sóng nổi sau mấy mươi năm cứ day dứt hoài không lời đáp mà nhà thơ Xuân Diệu thốt lên rằng:
“ Làm sao định nghĩa được tình yêu?
  Có nghĩa gì đâu một buổi chiều…”
Ngày tình yêu có bao nhiêu hoa thơm, những viên kẹo ngọt ngào thì vẫn có đâu đó những lặng lẽ  cô đơn của nhiều người…Bạn là ai trong số đông người ấy?.Đúng là chuyện tình yêu bàn hoài không hết hở trời???

PHAN THỊ VINH
( ảnh minh hoạ lấy từ Facebook )

Không có nhận xét nào: