CHO TÌNH BẠN THÂN THƯƠNG
Trời
Vũng Tàu mấy hôm nay nhẹ nhàng trong xanh,khí trời dịu mát,nếu bạn dạo biển thì
hương vị ấy vẫn như thủa nào mằn mặn,rin rít da khiến không ai đến đây rồi
không thể nào quên.Biển đối với tôi thấm đẫm hơn nửa thế kỷ buồn vui,ngập tràn
kỷ niệm,từ tiếng gió rừng dương xào xạc, tiếng sóng biển hai mùa mưa nắng và
những hải sản tôm,cua,cá,mực,ốc,hào quen thuộc trong bữa ăn hàng ngày từ nhỏ
đến nay tuổi đã hoàng hôn.
Mấy
mươi năm, đời bể dâu chìm nổi cho tôi mãi hoài đong đầy kỷ niệm yêu thương về
tất cả.Những đứa bạn thời đi học luôn chấp chới bao hình ảnh đẹp,kỷ niệm một
thời áo trắng tung bay ngày đến,tan trường trung học trên những con đường quen
thuộc sau biến động lịch sử 1975 ngôi trường không tên gọi,mất hút nhạt nhòa kỷ
niệm của bao lứa học sinh một thời thân thương trìu mến.Rồi khi tuổi đã hoàng
hôn gặp lại nhau đứa nào cũng ba chìm bảy nổi,lênh đênh phận người sướng khổ,
thành công, thất bại cũng đã thành sự thật.
Niên
khóa trung học của tôi tập hợp được gần 40 người, đủ đầy tính nết khác hẳn ngày
xưa lưu lạc khắp nơi có dịp tìm về ôn kỷ niệm...mỗi năm một già thêm, đa số gặp
nhau khi có chuyện hiếu,hỉ của từng gia đình bạn!gặp nhau vui vẻ, chia sẻ tâm
tình là đủ.Những bạn ở xa lắc bên kia đại dương cũng về hẹn hò.Nhóm bạn của tôi
ngày xưa 5 đứa nữ cũng đã tìm được nhau nhờ mạng xã hội,những cái tên đã lấp
đầy kỷ niệm,để nhớ điều ngày xưa thân thương sáu mùa phượng đỏ thời trung học
xa xôi đắm chìm lớp bụi thời gian.
Tôi là
kẻ đa đoan,dễ cảm xúc bâng khuâng nên bất cứ điều gì xảy ra cũng trở thành trăn
trở,suy nghĩ.Cứ thế, bao nhiêu đêm vắng lặng mất ngủ ôn hoài kỷ niệm,tôi viết
nên những giòng chia sẻ,ghi nhớ của mình chỉ để chia sẻ những điều trái tim
mình thổn thức.Cuộc sống nhiều điều trắc trở lại càng khiến trí óc tôi thêm suy
tư,trái tim mình thêm thắt nghẹt mỗi khi nghe chuyện buồn từ bạn bè, rộn rã khi
đón tin vui của bạn mà mắt cứ cay nồng.Ừ nhỉ! Có lẽ đời tôi là thế,mê mải vào
điều mà chẳng ai cần mình “thương vay khóc mướn” rồi cứ thế gói cả vào mình mà
buồn vui lãng đãng.
Cuộc
sống ai cũng có khi này khi khác,buồn vui,thành đạt là do số phận khi mình đã
cố gắng hết sức mà biết chấp nhận để sống an vui,bình yên,mạnh khỏe.Tôi luôn
giấu nỗi buồn của mình và bạn bè vào sâu thẳm suy nghĩ,chỉ bộc lộ niềm vui cho
cuộc sống ấm áp màu hồng hơn.Hôm nay bỗng dưng nhớ.Ừ, chỉ mấy năm mà bạn bè “mồ
côi” cũng nhiều từ khi tôi liên lạc được với các bạn Chung Một Mái Trường do
bạn Lương Hữu Phước làm chủ Blog...bạn Kim Hoa ( Hường bánh mì),Ngọc Liên,Châu
Thái Bình,Đồng Thái Xuân, mấy năm nay đến lễ Vu Lan đã cài hoa hồng trắng.Bạn
Lâm Thị Phượng,Hồng Phượng,Nguyễn Thị Mỹ Loan không còn cha như núi thái sơn để
tựa nương.Riêng bạn Nguyễn Thị Kim Hà vĩnh biệt cả ba và
mẹ.Bạn bè ra đi có bạn Trần Như Mạnh,bạn Lê Tấn Lại vĩnh biệt phu quân cuối năm
2016.
Vậy
đó, dù biết rằng đời phù du lá cỏ,hợp,tan,vô thường nhưng sao cứ đau đến lạ
lùng.Đó là sự mất mát chỉ sớm hay muộn mà thôi...Cách mấy ngày nay,ba của bạn
Mỹ Loan đã ra đi về cõi vĩnh hằng mà nhóm bạn CMMT thu xếp lên SG viếng tang
chia buồn cùng bạn.Bữa cơm trưa ai cũng trĩu nặng nỗi buồn khi hiểu bạn từ nay
không thể tìm thấy niềm an ủi từ ba mình mỗi khi bay vượt đại dương về thăm dịp
xuân về.Nắm chặt tay Mỹ Loan, chuyện trò với chị Mỹ Huệ,em Mỹ Vân, em Nguyễn
Đức,tôi cảm thông sự mất mát vô bờ về người cha kính yêu của bạn mà cách nay
mười mấy năm tôi cũng có cùng cảm xúc ấy không quên khi bất ngờ tiễn cha mình
về chốn vĩnh hằng.
Tôi
chỉ muốn chia sẻ điều đau thương kinh khủng nhất về sanh ly tử biệt của kiếp
người nên dù bận rộn đến đâu, sự chia buồn bao giờ cũng quý báu vô cùng.Là bạn
bè cần cố gắng sẻ chia là vậy! Với tôi, khi tuổi hoàng hôn càng thấu hiểu bao
điều thăng trầm cuộc sống,về tình đời,tình bạn thân thương.Đời có ra sao thì
tôi vẫn sống thật cùng bạn bè, chan hòa và hết mức dù đời tôi cũng có bao điều
khó nói...riêng tư chẳng hoàn hảo gì.Cầu mong bạn bè và gia đình bình an,
mạnh khỏe, hạnh phúc,nỗi đau rồi sẽ qua đi,nguôi ngoai để sống vui trăm năm
cuộc sống đẹp tươi.
Bóng
mát bao giờ cũng dịu êm và biển trời đong đầy không bao giờ bằng công ơn cha
mẹ.Là những người đã tóc bạc lại càng biết hơn những điều bao la ấy!biết để tâm
niệm đời mình mất mát biết nhường nào khi ba hay mẹ không còn.Đêm lặng lẽ, ngày
mai có bao điều phải làm,bao điều của một ngày 24 giờ nhiều việc đa đoan cứ thế
trôi đi,cuộc sống tất bật và tôi nhớ lại trong nỗi buồn Mỹ Loan nhẹ nhàng tâm
sự về công việc từ nay sẽ thoải mái,bớt tất bật hơn, phù hợp để bạn không phải
lo toan nhiều như trước.
Trời
chiều nhẹ tênh nỗi nhớ và sóng biển cứ dập dồn chơi vơi,còn bao điều trong cuộc
sống đợi chờ đến rồi đi.Vẫn cứ phải sống cho đời lạc quan,yêu thương ấm áp để
mật ngọt hạnh phúc đến tìm bạn nhé! Đêm rồi lại bình minh cho ngày mới bắt
đầu.Xin được chia sẻ cùng các bạn nỗi buồn để gió cuốn đi và niềm vui ở lại
nồng nàn yêu dấu cho kỷ niệm bạn bè ngày thêm đong đầy nhé.
PHAN THỊ VINH
Hình ảnh : Lương Hữu Phước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét