Trời mùa hè lúc mưa lúc nắng, những cây phượng cũng đã trổ hoa đỏ
rực rỡ khiến từ xa mắt ai kia cũng đã hút nhìn, hoa phượng càng đẹp lộng lẫy khi trời nắng nóng nhiều và ngày hè luôn
khiến tôi bâng khuâng dù đã tạm biệt mùa hè thời trung học từ năm 1974, mùa hè
mà không đứa bạn nào tìm thấy sự bình yên khi chia tay bước vào thế giới khác,
thế giới đại học, hay mưu sinh và đặc biệt là khoác lên người bộ quần áo lính
khi chiến tranh khốc liệt đe dọa từng ngày. Khung trường đại học rúng động với
những cuộc biểu tình, những buổi “Hát cho dân tôi nghe” phản chiến bằng những
ca khúc “du ca” một thời sốc nổi.Mùa hè không phẳng lặng suốt bao nhiêu năm
nhạt nhòa trẻ thơ, thanh niên rồi già đi.Tôi vẫn nhớ những điều cứ nhớ để lặng
lẽ buồn là vậy.
Thời gian mấy mươi mùa hè chìm nổi,
mấy mươi năm khoảng lặng trong đời khiến cho tôi mãi hoài mê hoặc giữa tràn
ngập những khát vọng phù du. Có lúc cứ tìm về với biển, ngắm và nghe sóng thầm
thì để bạc màu con mắt mà đau! Chao ơi, tuổi trẻ của tôi và chúng bạn dường như
héo hắt một quãng đời bâng khuâng nhạt nhòa hư ảo, quãng đời của thân phận con
giun cái kiến thay đổi vô chừng.Tuổi đôi mươi mộng ảo đổi bằng những đợi chờ
kiếm sống, đợi chờ những tiêu chuẩn miếng thịt, cá, hạt gạo, mảnh vải ...lạ
lẫm, thậm chí đến chút vải mùng dành cho những ngày chị em cũng khó khăn.Triệu
thứ khó khăn, ngàn lần mệt mỏi cũng phải sống để thấy và gặp lại bạn bè hôm
nay. Tạ ơn trời đất!
Mấy mươi mùa hè rồi nhỉ? Tôi không
dám nhớ là bao năm vì sống được đến nay đã tuyệt lắm, tuyệt vì mình còn gặp lại
bạn bè thời trung học, gặp nhau khi ngồi giữa sân trường mắt nhìn nhau bâng
khuâng, lặng lẽ bao điều dấu kín không thể giãi bày.Bạn bè khi rời trường còn
trẻ thơ mà nay đứa nào cũng già, cũng con cháu đủ đầy, cũng công thành danh
toại như ý cười vui bên nhau!Tất cả như bức tranh cuộc đời không ai giống ai,
chỉ có kỷ niệm thủa học trò là giống nhau đến lạ lùng.Lứa bạn học gặp lại nhau,
cười vui, chia sẻ bao điều cũng đã thành dĩ vãng. Mỗi bạn là một câu chuyện cổ
tích gần gũi, thân thương, những cái tên nhẩm hoài chỉ sợ quên vì tuổi già ập
tới.
Chao
ơi! Ngôi trường trung học Thánh Giuse Vũng Tàu mất tên từ dạo ấy, lạc lõng chơi
vơi lũ học trò ngơ ngác không biết bám víu, dựa vào đâu? Lũ học trò trong đó có
tôi còn đang bận bịu bao điều thay đổi, bận bịu lo thân mình cô độc giữa sóng
cả muôn trùng, giữa hạt cát bay vào mí mắt cộm hoài không rơi ra từ giọt nước mắt
khô khi thân phận kiếp người hóa mong manh sợ hãi.Ừ, bao nhiêu câu chuyện buồn
vui bạn nhỉ? Để khi nhớ lại trái tim cứ nhói đau, hơi thở thắt chặt vì đời mình
sao cứ chênh vênh???.Niềm đam mê, tuổi trẻ và yêu thương bị lấy cắp một thời
mặn đắng không thể quên đi dù tuổi đã hoàng hôn cho những lần bạn bè gặp
mặt.Cho những lúc long đong thân phận dã tràng ...
Mùa
hè, nóng bỏng trong tôi bao nhiêu câu thơ mộng mị, bao lời ru say đắm giấc nồng
con trẻ...để mê man, đắm đuối về những điều “lực bất tòng tâm” về những gọi mời
tan vỡ như bọt sóng mà trùng dương nhấn chìm tan hoang trong bão dữ.Bạn bè mấy
ai tri âm, tri kỷ hay rồi chỉ là nhạt nhòa tìm nhau tìm nhau, gặp rồi chia ly
buồn như cơn mưa đêm tìm về bất chợt.Cuộc sống là thử thách,khi 60 năm cuộc đời
vẫn chưa thể hiểu đời nông cạn thế nào? Thì bạn học thời trẻ thơ ấy vẫn đẹp tựa
mùa hè chỉ có hoa phương đỏ ngút ngàn và trái tim biết yêu lần đầu, long lanh
màu mắt biếc.
Xin
bạn hãy cứ mơ mộng nhớ về thời áo trắng sân trường, trở về nơi ấy dù chỉ một
lần khi có dịp, bạn sẽ thỏa nỗi niềm chìm lắng tự đáy lòng mình của một thời xa
lắc, thủa yêu mà chỉ len lén nhìn thôi không dám ngỏ, không dám gửi phong thư
viết mãi vẫn chưa hài lòng nắn nót hàng chữ, nét bút ngây thơ, ngắm mãi màu mực
xanh lơ hay tím ngắt mà nghĩ đến nụ cười ai đó khiến mình ngẩn ngơ đến tuyệt
vời.Trời đất ơi! Chỉ nụ cười thôi sao? Khi hồn mình chết đứ đừ vì nó, môi ấy
màu hồng tự nhiên của tuổi 15,16 bạn gái sáng đẹp ơi là đẹp hay dáng vẻ nam nhi
mạnh mẽ của gương mặt bạn nam vừa lún phún chút râu cằm cũng đủ mê hoặc nhau là
vậy.
Mùa hè, mùa của tuổi học trò nhen
nhúm ước mơ cũng là mùa chia tay cuối cấp đôi khi cả đời không gặp lại. Bạn bè
tôi cũng thế, bao năm qua rồi ai còn ai mất cũng đã đủ chơi vơi bao điều, đã đủ
thấy và tìm nhau dù chỉ một lần rồi cười với đôi môi đỏ màu hoa phượng, trái
tim vẫn đỏ màu mùa hè năm nào chia tay không hẹn ngày tái ngộ.Cuộc sống khắc
nghiệt, chiến tranh cuồng nộ như bão giông và chúng ta mong manh kiếp đời trăm
năm tìm mãi bến bờ.Dù sao thì cũng là kỷ niệm đẹp, kỷ niệm của những dòng tên
thân quen hẹn nhau một sớm cà phê, điểm tâm dù tham dự không nhiều.
Hãy tìm nhau, bạn học thủa cùng chung
lớp, chung trường mãi đẹp, an lành dù tuổi đã hoàng hôn bạn nhé.
PHAN
THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét