CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

SẮC TÍM NHỚ NHUNG

Chiều, trời ửng tím nhẹ pha hồng và màu sắc ấy đã gieo vào hồn bất cứ ai yêu thương màu tím.Riêng tôi, tôi nhớ ngay đến màu hoa tygôn còn gọi là hoa nho mọc rất nhiều trên triền núi  Vũng Tàu ngập tràn mơ mộng,mê hoặc đám học trò cùng với bài thơ “ Hai sắc hoa tygôn” của TTKH.Ngày ấy tôi cũng bâng khuâng hoài với bốn câu thơ làm co thắt con tim của những ai nhạy cảm:
“Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Rồi từng thu chết từng thu chết
Vẫn giấu trong tim một bóng người”
Trời ơi,sống mà như thế thì kinh khủng hơn địa ngục…tôi cứ nghĩ để nao nao trong dạ cho một chuyện tình đẹp nhưng kết thúc khốn khổ,người nữ sống mà như chết ấy đã cay đắng biết dường nào!Rồi khi vào rừng rong chơi,tôi cũng chết ngợp với bạt ngàn hoa sim tím đến mùa nở rộ.Lớn lên tuổi mộng, lòng tôi cũng dạt dào sóng nổi khi nhận tấm thiệp ép cánh hoa Pensee của người ở xứ núi mù sương gửi về.Biết bao kỷ niệm về màu tím nhớ nhung lâng lâng đã làm nữ sinh áo trắng mộng mơ thời ấy cách nay mấy mươi năm trong đó có tôi chìm vào mơ mộng, dù thích nhưng tôi lại sợ về màu tím được mệnh danh thủy chung kia sẽ dễ dàng tan vỡ cuộc tình không thể đẹp như mơ.
Vậy đó, nhưng thôi…phải trở về nội dung của bài là màu tím nhớ nhung gợi bao cảm xúc tôi đã trải qua suốt cuộc đời mình từ thơ dại đến tóc xanh bạc màu.Ừ,chiếc áo dài màu tím tôi mê đầu tiên do cô Bùi Thị Ngoan đã mặc vào giờ học toán đại số năm lớp đệ lục, những con số lúc ấy chập chờn trong mắt tôi bay theo tà áo cô suốt buổi,rồi mơ sau này sẽ làm cô giáo,tôi sẽ sắm hàng loạt áo dài sắc tím  từ nhạt đến đậm cho mỗi giờ lên lớp.Ai cấm tôi mơ điều khó thành sự thật đến xa vời như thế…vậy mà thực tế là bây giờ tuổi đã hoàng hôn,bộ sưu tập áo dài sắc tím vẫn chỉ là viển vông để tôi xếp lại vào ký ức cho xong.
Trong các sắc màu của tím,màu tím than khiến tôi đắm đuối hơn hết,chẳng hiểu vì sao? Màu tím ấy đậm đà thăm thẳm hút mắt nhìn của bất cứ ai rất đặc biệt,có người mặc áo dài tím đi guốc màu tím, đội nón lá quai màu tím như thời trang hàng hiệu nữa.Màu sắc thì có nhiều, màu tím nằm trong bảy màu cơ bản: Đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím,có lẽ vì thế mà màu tím được ngợi ca cũng phải.Quan trọng hơn, thiên nhiên cũng ưu đãi sắc tím ở những loài hoa được nghệ sỹ văn, thơ, nhạc, họa thăng hoa sáng tác.Thời chúng tôi có nhiều bài thơ, nhạc như các ca khúc: “ Ngàn thu áo tím, Những đồi hoa sim,Màu tím Pensee…” khiến nhớ hoài khó quên.Không tin các bạn cứ nghe lại mà nghe lòng chùng xuống tìm về thời xa xưa chiến tranh đe dọa ở lứa tuổi của tôi đã trải qua thật dữ dội.
Trời dịu mát hơn khi mặt trời sắp lặn xuống cuối chân trời và hắt lên mặt biển bàng bạc màu xanh thẫm, mây nhẹ chuyển sắc tím nhẹ tênh cùng ráng chiều hồng lên đến ngả màu tím sẫm.Hoàng hôn ở biển thật đẹp và cũng thay đổi thật nhanh với nhiều hình thù theo trí tưởng tượng của mỗi người,tôi đi dọc bờ kè ngắm hoài ngắm mãi cho đến khi trời đêm chìm khuất tất cả sắc màu bầu trời, đèn đường đã thắp sáng,những quán cà phê rộn ràng phát nhạc trẻ với những giai điệu khác hẳn nhạc xưa  thời tôi vừa lớn.Mỗi thời mỗi khác,chỉ cách nhau một thế hệ là đã chênh lệch hẳn về ý thức, nói chi? Tôi tự an ủi mình như thế rồi cười vu vơ khi thoáng nhìn những đôi lứa đang tình tứ tâm tình mà bâng khuâng : Có bao nhiêu cuộc tình sẽ thành và không thành rồi trở thành kỷ niệm thương nhớ đầy vơi? Nghĩ đến đây tôi chợt thấy màu tím giăng giăng, chấp chới huyền hoặc những tà áo dài tím tung bay trong  gió lúc trời chiều xa tắp.
Sắc tím đã nhuộm hẳn trong tôi miền ký ức dù đã nhạt nhòa theo gió bụi thời gian,lâu lâu trở về đăm đắm khát vọng một thời bỏ lỡ.Cuộc sống khắc nghiệt dun rủi bao điều bất ngờ vẫn không làm tôi quên ngày nào thơ trẻ,khi nhìn lại mình thì thật lạ, rất nhiều sắc tím chơi vơi ru ngủ cả lúc mộng mị hoang đường! Sáng sớm, cành hoa khế tim tím vừa hé nụ rung rinh trong gió đẹp mê hồn lại lãng đãng khiến tôi chìm vào ưu tư về mùa hạ sắp xa cùng những cánh bằng lăng đang trổ tím rịm ngọt ngào trời thương nhớ.Ai ơi, đành giấu mãi trong tim một bóng người!mấy mươi năm tắt ngấm nỗi mong chờ rồi thương hoài sắc tím mênh mang.

PHAN THỊ VINH

Không có nhận xét nào: