Đời người, bắt đầu đi học tính từ tiểu học đến hết trung học là 12 năm ròng, 12 mùa hè ngắm hoa phượng nở đỏ rực trên cành, 12 lần chia tay thầy cô, bạn bè ,lớp học, sân trường, chưa kể thêm 5 năm đại học,nhưng quãng thời gian ấy là đáng nhớ nhiều nhất bởi không phải ai khi rời trường trung học đều có điều kiện lên đại học vào thời gian cách đây nửa thế kỷ thời tôi đi học.Ngày ấy, tuổi thơ qua mau với những suy nghĩ thật đơn giản: “Học để có kiến thức cho tương lai chính mình trở thành người có ích cho gia đình và xã hội” chúng tôi được dạy như thế chẳng phải để làm ông nọ bà kia vì thế mà đứa nào cũng như nhau,học bằng sức của mình trong vòng tay yêu thương của thầy cô,trong khung cửa lớp ngọt ngào của mái trường gắn bó thân thương.
Ngày ra trường, chúng tôi như những cánh chim non háo hức bay vào bầu trời rộng mênh mông trước mặt rồi cứ thế dong ruỗi đường trần vạn dặm,mỗi đứa một mảnh đời riêng nhọc nhằn gian khó hay thênh thang hạnh phúc thì cũng đến một ngày dừng lại.Trời ơi,thoáng chốc xa xôi mới tìm nhau mà nhớ lại những gương mặt bạn bè nhớ quên lẫn lộn,trái tim tôi cứ đập nhịp rộn ràng để nhẩm nhớ về từng đứa bạn vừa gặp sau bao năm biệt tăm tin tức,trang Blog Chung Một Mái Trường và chủ Blog Lương Hữu Phước xuất hiện tại cuộc gặp mặt ngẫu hứng trở thành kỷ niệm ấn tượng khiến tôi mừng lắm lắm.Hình ảnh ngôi trường trung học Thánh Giuse Vũng Tàu lập tức hiện rõ nét trong trí nhớ của tôi từ lâu nhạt nhòa hư ảo và trường yêu ơi một buổi sáng tôi tôi lập tức quay về,đi trên con đường bao năm lãng quên,đứng lặng ngắm ngôi trường cũ kỹ mà rưng rưng nỗi nhớ.
Ngày qua ngày tôi đã không đếm làm gì do cuộc sống quá dữ dội bôn ba, nay nhìn lại thì tôi và bạn bè đã có tuổi chạm bóng hoàng hôn,những bão dông chắc chắn chẳng còn thử thách so với chặng đường đã qua mà đời từng đứa thầm nhớ lại...Tất cả nhẹ tênh chỉ còn lại là những lần họp mặt vui đùa, kể lại cho nhau nghe kỷ niệm thời đi học ngờ đâu lại đẹp nhất so với quãng đời mình mới lạ.Ừ...chỉ những gì kỷ niệm thì người ta mới nhớ là triết lý muôn đời,bạn có giống tôi không khi có những đêm về cứ lục tìm trong ký ức những bạn bè xưa, lục tìm vị trí sân trường nơi một lần hò hẹn, gốc cây,gờ đá ẩn hiện mông lung? Sự vô tình bấy lâu khiến tôi thấy mình có lỗi và thầm cảm ơn Phước,đứa bạn ngày xưa ốm nhom, cao nhòng mà bây giờ hắn “ bự ” quá chừng so với tôi! Phước đã giúp tôi tìm lại bạn bè từ trang Blog do hắn lập ra.Quá tuyệt!
Bàn tay xòe ra nắm lấy nhau cho yêu thương kết nối yêu thương, tôi và bạn bè có một địa chỉ tin yêu tìm gặp là đây rồi, chẳng chút ngại ngần tôi thấy cuộc đời cuối mùa thu của mình còn đẹp không ngờ,chỉ có vậy cũng đủ là những liều thuốc bổ giúp tôi thêm cảm hứng,thả hồn vào những con chữ nhắc nhớ chuyện ngày xưa. Chuyện ngày xưa đâu phải ai cũng như ai nhưng chung một mái trường thì ít ra cũng có nhiều người!!!Chỉ vậy thôi cho nỗi đam mê biển rộng sông dài về mái trường thời đi học nhớ hoài.Ngẫm mãi, hạnh phúc nhẹ nhàng là thế để trong cơn mưa chiều bất chợt của mùa hè dịu nắng tôi lặng lẽ ngồi thả hồn nhớ đến tất cả bạn bè mà nghe vang vang tiếng nhạc vui vui hòa tiếng mưa rơi tí tách.
Trong tháng có hai đứa bạn từ phương trời xa lắc trở về là Tống Thị Thanh và Đồng Thái Xuân,thế là vui!những cuộc gặp mặt tán dóc vui tưng bừng giúp tôi và bạn bè tay trong tay tâm tình hỉ hả,mong sao còn nhiều bạn đến với Blog chungmotmaitruong và góp một cành hoa chúng ta sẽ có vườn hoa tươi thắm,góp một lời chúc cũng khiến cuộc sống bình yên là đủ.Trời vẫn mưa và tôi ngồi nhìn qua khung cửa nhỏ, thoáng chút nhớ bạn bè ngọt ngào màu phượng vỹ đỏ rực sân trường nay chỉ là kỷ niệm.Đẹp lắm tình bạn sau mấy mươi năm lạc mất vừa gặp lại, tháng 7 cũng là tháng cách đây một năm tôi đến với Blog chungmotmaitruong do phuocluonghuu làm chủ đó bạn ơi!
PHAN THỊ VINH
1 nhận xét:
Cảm ơn chị Vinh đã "viết dùm" những suy nghĩ của riêng tôi.
Chỉ ước có ngày thênh thang dạo lại những con đường mà thời đi học và ghé thăm trường cũ để gợi nhớ cảm giác mà tôi có lần viết:
...
Ngọn hải đăng trên núi của thị xã Vũng Tàu chìm dần dưới làn sóng biển trong một đêm của tháng Mười năm 79.
Những ngày trước thời điểm “ra khơi”, tôi không còn tâm trí để nói lời “từ biệt” với Ba, Má của tôi mặc dù tôi có ghé qua nhà Ba Má tôi đôi lần. Lời từ giã với những người thân thương không có. Không một lời tạ từ với những người bạn học...
Tôi lặng người nhìn về ngọn hải đăng mất dần với một câu hỏi không có câu trả lời: “Bao giờ mình gặp lại những người mình thương quý nhất đời?”
Câu hỏi này đã gắn dính trong tâm trí tôi từ đêm của tháng Mười năm ấy đến nay. Tôi vẫn chưa có dịp quay về quê hương thân yêu để gặp lại những người thương quý; để hít đầy lồng ngực bầu không khí thân quen, để cảm nhận trên môi mình vị mặn mà của biển, để chỉ ngồi tựa lên gốc cây xanh bên mái trường ngày nào...
Đăng nhận xét