CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

KỶ NIỆM VAI DIỄN ĐẦU TIÊN

Có một khung trời kỷ niệm thủa học trò cách đây hơn 40 năm tưởng đã ngủ yên ai dè khi khơi dậy thì biết bao nhiêu nỗi nhớ ùa về.Sau bao nhiêu thời gian lãng quên, thế mà có dịp gặp lại bạn bè rồi tôi về nhà ráng tìm tập ảnh cũ cứ ngỡ đã không còn sau nhiều lần dời đổi nhà.May sao nhờ con gái tôi  giữ quyển anbum nhỏ với những ảnh chụp thời đi học hiếm hoi ,ngồi xem mà mừng rỡ,trời ơi! Có còn hơn không,ảnh chụp quá lâu nên mờ ảo cũng nhiều,tôi chọn ngay một số ảnh nhìn còn được gửi đến Phước đăng lên Blog chungmotmaitruong tức thì,vài tấm khác lem luốc hơn tôi neo lại chỉnh sửa cho tươm tất hơn sẽ gửi sau,vậy mà tròn năm sau tôi mới thực hiện được, phần do ông Phước đăng hình ông Nguyễn Văn Phúc gặp tại quán cà phê khiến tôi ráng thu xếp sửa lại mấy tấm hình ông Phúc và tôi diễn vai chính của vở kịch thơ tựa đề  “Thời Loạn”    ngày 26 tháng 5 năm 1971,phụ diễn văn nghệ cuối niên khóa 70-71.

Sau này, tôi  có vài lần gặp Phúc khi họp bạn, cũng có lần Phúc mời tôi nói chuyện chủ đề Tình yêu  giới thiệu loại hình sản phẩm bảo hiểm mới do công ty bảo hiểm mà Phúc làm việc,hôm nói chuyện này gần ngày Valentine! Sau đó Phúc đại diện công ty trao tặng tôi gói quà về nhà mở ra là hộp kẹo viên chocolate nhiều màu bắt mắt, tuy hương vị của kẹo chocolate này không thể ngon như các hãng chocolate nổi tiếng khác  nhưng sự chu đáo của Phúc làm tôi nhớ hoài.Rồi cuộc sống cuốn hút,tôi chẳng bao giờ liên lạc với Phúc, ngay cả với Phạm Ngọc Vĩnh, đứa bạn luôn tận tụy với bạn bè có lần được Tiến dẫn đến nhà tìm tôi khi Vĩnh về Việt Nam, Vĩnh cho tôi địa chỉ Email nhưng ngày ấy cuộc sống của tôi còn khó khăn,phương tiện đâu mà sử dụng,tôi đã  lạc mất bạn bè lần nữa!
Tả tình tả cảnh bây giờ  tôi mới đi vào nội dung chính của bài  xuất phát từ gợi ý của Phước là tôi nên viết kể lại chuyện lớp chúng ta tham gia vở kịch thơ trong đó Phúc và tôi diễn vai chính mới ghê, viết về mình hơi ngại ngại thế nào đó nên tôi cứ lần lửa...thôi thì bây giờ có thêm Phúc! Tôi kể  để bạn bè cùng nhớ lại thời hoa mộng áo trắng sân trường ngày xưa tuổi trẻ.Hờ hờ,kịch thơ diễn dài 30 phút,một màn với nội dung đại ý là câu chuyện người dân lập mưu giết giặc xâm lược từ thời  nước ta còn bị giặc phương Bắc đô hộ,tôi vai con gái (Như Mai)và Huynh hay Tuynh vai người cha ( tôi không nhớ rõ), hai cha con quán  rượu cùng với nghĩa quân lập mưu giết giặc,chuyện bại lộ,tướng giặc do Tiến đóng đã giết chết người con gái này,khi người tráng sỹ (do Phúc đóng) đến thì không kịp nữa. Nhân vật vở diễn đầu tiên do tôi thủ vai chết anh hùng đã là khởi đầu cho nghề sân khấu mà tôi làm sau này mới hay số mạng thật diệu kỳ.
Tôi cũng không thể hiểu làm sao mà lời thoại thơ của kịch bản dài quá chừng mà mình thuộc vanh vách,hình như vở kịch do Phúc sưu tầm...lớp chọn vai rồi tự tập, màn múa do Thu Thủy đảm nhiệm,phục trang mỗi đứa tự lo, cái áo dài bằng nỉ màu nâu tôi lén lấy của má với sự hỗ trợ của bà nội, khăn mỏ quạ bà cho mượn nhiệt tình luôn, riêng cái khăn vành là do Hà thị Sét mượn của má ( sau này Sét tiết lộ là lén mượn chứ dễ gì mượn công khai)!!!tóm lại phục trang, đạo cụ cứ thế mà tự biên tự diễn.May sao phía sau những tấm hình tôi có ghi chép  như tấm: Như Mai chuốc rượu có câu: “Đưa ánh mắt nụ cười lơi lả.Giết giặc thù để rửa hận non sông”, ở tấm hình Như Mai chết, tráng sỹ ôm nàng thương tiếc ghi rằng: “Như Mai hỡi còn đâu người liệt nữ.Vì nước nhà nàng gục ngã hy sinh”.Vỏn vẹn chỉ có thế và tôi  không nhớ ai đã chụp ảnh và tặng tôi làm kỷ niệm giữ đến hôm nay.

Một năm có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông...đời người rồi cũng trải qua thời tuổi trẻ đến xế chiều!giờ nhìn lại thảng thốt bồi hồi,bạn cũ phiêu bạt bốn phương và ngày ấy trong tất cả chúng ta ai đoán nổi tương lai mình mấy mươi năm sau. Riêng tôi,dòng đời trôi nổi đã gắn với nghiệp sân khấu mà vai Như Mai là vai diễn đầu tiên của mình cùng bạn diễn là Nguyễn Văn Phúc.Không cảm động sao được?Kỷ niệm này với tôi là vô giá vậy mà đã có lần tôi suýt làm mất trong quãng đời vốn không bằng phẳng của mình.Kỷ niệm bao giờ cũng đẹp dù buồn vui cũng là kỷ niệm.Bạn ơi,xin hãy cùng tôi tìm lại chút nhớ khi đời mình đang sắp nhạt nắng chiều phai và con tàu kỷ niệm của thời xưa chung lớp chung trường có chúng ta tìm lại nhau ấm áp, mừng vui!

Rất mừng gặp lại Nguyễn Văn Phúc,người bạn diễn của tôi thời đi học vừa được ông chủ Blog Phước Lương Hữu kéo bước vào chungmotmaitruong cho thêm phần sôi nổi.

PHAN THỊ VINH

Không có nhận xét nào: