“
Thành nhân rồi mới thành danh”
Câu
nói ấy vẫn mãi theo tôi từ khi rời ghế nhà trường. Trong đời học sinh hẳn ai cũng
trải qua nhiều Thầy Cô dạy học. Dù nhận được nhiều sự dạy dỗ nhưng tôi vẫn luôn
nhớ về Thầy dạy văn. Những bài giảng Thu điếu, Kim Vân Kiều, Lục Vân Tiên, vua
Tự Đức khóc Bàng phi . . . Giọng của Thầy thật êm và cuốn hút khiến học sinh rất
thích thú khi học tiết của Thầy. Đôi khi Thầy hát cho chúng tôi nghe, âm giọng
rất hay trong bài ca “Gia tài của Mẹ” và đọc thơ của Phan Khôi bài “Tình già”,
“Áo lụa Hà Đông” của Nguyên Sa . . . Từ đó Thầy đã chấp cánh cho tôi tập tành làm
thơ, những đoạn văn ngắn viết về tuổi học trò được đăng lên báp TP thời ấy.
Lần
họp mặt gặp Thầy năm 2005, Thầy đã bảo với đám học trò của mình “Nhìn thấy các
em đều thành đạt, Thầy rất vui lẫn xúc động khi biết các em còn nhớ đến bài giảng
ngày xưa. Thời gian qua rất lâu và cũng rất mau, chỉ trong chớp mắt tóc các em đã
pha sương, còn Thầy thì nhuộm màu mây trắng. Giờ đây Thầy chỉ biết nhắc nhở các
em từ bây giờ và cho đến mãi mãi về sau phải luôn học và học. Có trau dồi kiến
thức mới trở thành người hữu ích. Những điều các em biết chỉ bằng hạt cát trong
sa mạc”.
Dù
luôn gặp khó khăn trong cuộc sống nhưng tôi đã cố gắng sống giản dị làm người tốt,
vẫn tìm tòi học hỏi những điều mình chưa biết để không phụ lòng Thầy đã nhắc nhở.
Thầy ơi ! cho em được nói một lời xin lỗi với Thầy : vì bài học nào của Thầy em cũng nhớ, riêng câu
nói “ Thành nhân rồi mới thành danh” em đã không thực hiện được vế sau !
Em mãi chỉ thành nhân mà chưa được thành
danh Thầy ạ !
HỌP MẶT
30/12/2012
Vườn Phố tôi vào bước
thấp cao
Chào Thầy tim luống
những nghẹn ngào
Tóc xanh nay nhuộm
màu mây trắng
Thời gian thoắt đó đã
qua mau !
Quanh Thầy mấy đứa
học trò thương
Mỗi lời nhắc nhở
chuyện học đường
Tôn Tẩn ngân nga văn
diễn cảm
Thu điếu – Thu ca -
Vạn dặm trường
Còn tôi chỉ nhớ nổi
hai câu
Tự Đức khóc Bàng
phi thuở nào
Đập cổ kính xưa tìm
lấy bóng
Xếp tàn y lại (để dành
hơi) mộng tìm nhau
Chúng tôi luôn nhắc
chuyện ngày xưa
Trò kính - Thầy vui
– nói sao vừa
Dường như sống lại
thời áo trắng
Cả bọn cùng nhau đi
dưới mưa
Các bạn giành nhau
lấy điểm Thầy
Tôi ngồi nhìn mái tóc
mây bay
Suy nghỉ sự đời luôn
tĩnh lặng
Mà sao buồn quá
chuyện tương lai
Đọc hết trần gian
suy nghỉ đời
Trời ơi ! thương quá
Thầy giáo tôi
Tâm yên ! Tâm tĩnh
! Ai đã ngộ ?
Mỗi người chỉ có một
cuộc đời !
Bài thơ này em xin
kính tặng cho Thầy Nguyễn Hồng Tuấn nhân ngày Nhớ ơn Thầy Cô 20/11/2013
Lê Thị Ngọc Liên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét