CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

TÂM TÌNH NHỚ MÃI

Mỗi năm, cứ đến ngày 20 tháng 11 là ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi lại rộn nhớ về những ngày cách nay đã mấy mươi năm mình đã học dưới mái trường Thánh Giuse Vũng Tàu.Ký ức thời tiểu học không đậm sâu bằng thời trung học mà tôi đã trải qua, lúc ấy tuổi thơ học trò tuyệt đẹp với sáu năm học mà thầy cô và bạn bè mãi hoài là bao kỷ niệm không thể nào quên suộc cuộc đời tôi và bạn bè khi chia tay rời trường.Và trang Blog Chungmotmaitruong do Lương Hữu Phước đã cho tôi sống lại một thời thương nhớ  bằng những thân yêu khó tả.
Cách nay rất lâu rồi, chỉ còn vài tháng nữa là 40 năm! bốn mươi mùa hè qua trong lặng lẽ kể từ ngày chúng tôi, những đứa học trò của quãng thời gian đón nhận biết bao nhiêu biến cố lịch sử dữ dội,cuộc đời trôi dạt thăng trầm cứ thế mà cuốn hút, thầy cô,học trò tứ tán như những cánh hoa phượng lìa cành bay theo giòng đời lạc vào biển khơi chìm nổi. Những thân phận đa đoan mãi mãi chẳng gặp lại vì đã chìm khuất vào chiến tranh, vào những sóng gió bão bùng giữa biển trời bao la để mong tìm lấy một bến bờ xa lắc của khát vọng…Tất cả đều như ký ức sợ hãi lẫn đong đầy yêu thương mà giờ đây, tuổi đã hoàng hôn tôi mới có dịp lắng đọng để ngỡ ngàng nhớ lại mà thương biết mấy khung trời cửa lớp, sân trường, thầy cô và bạn bè.
Khi tóc xanh đã bạc với thời gian, khi trái tim mình đã cỗi cùng với tuổi đời chồng chất,tôi mới cảm nhận được khoảng thời gian ngày xưa nơi mái trường mình đã học, dẫu rất muộn màng với ký ức nhớ nhớ, quên quên, với những giờ thầy cô giảng bài hấp dẫn của bất kỳ môn học nào…Những thầy cô mà nay tôi và bạn bè khi có dịp ngồi cùng nhau nhắc lại với niềm cảm xúc vô bờ.Ngày xưa, tình thầy cô dành cho học trò của mình sao tuyệt vời đến thế?…không những dạy kiến thức, các thầy cô còn tận tâm dạy chúng tôi đạo đức làm người, đạo nghĩa sống đời để thành người tốt, mà người tốt thì mênh mông chuẩn mực! nhưng rõ ràng sau này khi gặp lại bạn bè, tôi mới hiểu rõ những gì thầy cô đã dạy thật tuyệt vời, và bạn bè tôi,đám học trò nhỏ bé ngày nào giờ đã già đều đã nên người trong biển đời gian nan của mình.
Khi lập gia đình, có con,tôi lại càng thấm thía về tình thầy cô là vô cùng cần thiết và to lớn.Thầy cô chính là chiếc gương soi để học sinh noi theo,là hình mẫu để con người trong sáng ấy rèn giũa,mộng mơ… ước mình được giống như thế từ hình dáng, phong cách và kiến thức cùng đức tính và nhân cách người thầy mẫu mực. Vâng, tất cả thầy cô dạy tôi ngày xưa ai cũng là mẫu hình cao quý,tận tụy, nhân hậu, hiền hòa và kiến thức bao la đã ươm cho tôi và bạn bè thế giới hoa hồng rực rỡ về sự học, về biển đời bao la mênh mông hiền hòa nhưng cũng nhiều sóng dữ! Tất cả những thầy cô chẳng bao giờ mong học trò mình đền đáp công lao, thậm chí luôn dành những vỗ về yêu thương, trái tim tận tụy yêu nghề của mình mà giúp bao lứa học trò vượt qua thách thức để đạt đến bến bờ của sự học mênh mông.
Những kỷ niệm về thầy cô ngày nào bỗng dưng quay về, hiện rõ trong tôi như thước phim quay chậm, dẫu nhạt nhòa vì bụi thời gian nhưng vẫn đậm sâu thật nhiều để thấy mi mắt mình cay cay, trái tim mình thổn thức.Chao ơi! Thời gian thật nghiệt ngã và đời cũng quá khủng khiếp đã nhấn chìm biết bao khát vọng,ước mơ và thầy cô, học trò cách nay mấy mươi năm ai còn ai mất???thật là khốc liệt.Trong số bạn bè tôi cũng có người làm nghề giáo cũng đã nghỉ ngơi vì tuổi đã hoàng hôn…mới hay, “Thời gian như bóng câu ngoài song cửa” mà Thầy Tuấn đã dạy, những phương trình,ẩn số cuộc đời cũng đã phơi bày như bài toán mà cô Ngoan, thầy Đa giảng thật hấp dẫn, rồi những giờ ngoại ngữ Anh, Pháp của Cô Tuyết, Thầy Dũng,Thầy Tứ, Thầy Độ, những giờ vạn vật kiến thức mênh mông của thầy Thiện,Thầy Đa, giờ Sử Địa Thầy Huyền…cùng các thầy cô khác mà tôi không nhớ hết.
Khoảnh khắc nhớ về thầy cô,trường lớp, bạn bè… với tôi luôn vào những đêm khuya sau ngày dài nhọc nhằn bươn trải đa đoan,lúc đã mệt nhoài vì bao dong ruỗi đời thường, đêm khuya thanh vắng, ngồi lặng lẽ nhìn trời tối mịt nhớ chuyện lớp học, sân trường, thầy cô, bè bạn mà xốn xang nỗi nhớ! Chẳng hiểu sao trí óc của tôi cứ mịt mù như thế, những nỗi nhớ khó quên và những điều đã quên không sao tìm lại được cứ khắc khoải, trăn trở hoài trong tôi thật lạ lùng.Biết vậy mà chẳng thể nào quên dù bao lần chỉ muốn dấu kín kỷ niệm đẹp tuyệt vời cùng những ước mơ, khát vọng mà tôi không thể biến nó thật hiện thực.Thật buồn!
Mà thôi, ai cũng nhắc tôi đừng nên nghĩ và nhớ chuyện không vui…chỉ nên nhớ chuyện vui và những lạc quan cuộc đời cho đời bớt khổ.Vâng, tôi hiểu điều này như bao năm cố hiểu để chỉ tìm niềm vui, lạc quan,cố thăng hoa suy nghĩ để thấm đẫm nỗi nhớ của mình vào thiên đường cổ tích chỉ có ông Bụt, bà Tiên ban phép lành để thật lòng biết chắc rằng thủa tôi và bạn bè  thời trung học, trường lớp chính là thiên đường cổ tích.Thầy Cô là ông Bụt, bà Tiên ban tặng cho học trò mình biết bao là phép lạ.Nghĩ đến đây bỗng dưng tôi muốn khóc.Thầy cô ơi, nay đang ở phương nào?.Gần đây nhất, cuối tháng 12 năm 2011 và đầu năm 2012.Chúng tôi gặp khi Cô Ngoan về chơi,tấm lòng của cô khiến chúng tôi mừng vui khôn xiết.Năm 2012, cô không về nhưng vẫn gửi quà cho đám học trò! Và năm nay,tôi và bạn bè rất mong được gặp Cô như đã hẹn.
Thời gian mỗi năm qua đi nhanh, những suy nghĩ của tôi về Thầy Cô mãi hoài vẫn thế,sâu nặng nghĩa tình mà mình không thể đáp đền.Thôi thì với tấm chân tình,tôi và bạn bè nay tuổi cũng đã hoàng hôn kính mong dâng tặng quý Thầy Cô đã dạy chúng tôi thủa nào, những Thầy Cô đã và đang làm nghề giáo cao quý được ví là: “Kỹ sư tâm hồn”  tất cả những lời chúc đẹp, những lời tri ân chân tình và hoa hồng thơm ngát và sự an lành, vui khỏe.Ngày mới lại bắt đầu với những tia nắng vàng rực rỡ hạnh phúc! Tôi vẫn tin như thế các bạn ạ.
PHAN THỊ VINH

Không có nhận xét nào: