Không
hiểu sao lúc này mấy cơn bão hay được dự báo ghé thăm khiến dân Vũng Tàu cứ
sống trong lo sợ.Tôi cũng đã gần 60 tuổi nhưng dường như chỉ có cơn bão tháng
12 năm 2006 là kinh hoàng nhất,ngoài ra thì chỉ mưa nhiều, gió gầm gừ chút xíu
rồi thôi,Vũng Tàu vẫn yên lành như vùng đất thánh được che chở bình yên bao đời
nay.Ừ! chính xác là vậy, bao năm tôi lớn lên, chân trần dạo biển để thưởng thức
cái mịn êm của cát biển cho đến tuổi tóc xanh bạc màu vẫn nhẹ nhõm không bao
giờ phải âu lo bão tố phong ba.Trời thương Vũng Tàu, một nơi thiên nhiên đẹp
rực rỡ núi, biển…phong cảnh hữu tình và lòng người nhân ái khiến tôi dù đã có
dịp đi khắp nơi vẫn thấy chẳng đâu bằng là vậy.
Nói
đi còn nói lại, Việt Nam nơi nào cũng đẹp nhưng với Vũng Tàu, cái tên nghe giản
dị đến nao lòng,chân chất đến tuyệt vời ấy lại có nhiều lưu luyến mê hoặc bất
cứ ai ghé thăm.Vũng Tàu có nhiều bãi tắm đẹp, nhiều nhà hàng, khách sạn, nhiều
quán cà phê ven biển có tầm nhìn thoáng đãng…Chỉ cần dẹp sạch số ít tiêu cực
“chặt chém”, những kẻ đội lốt kinh doanh lừa đảo chụp giựt thì tôi dám bảo đảm
là Vũng Tàu đẹp như nàng tiên cá quyến rũ mê hồn du khách ngay lập tức.Tất cả
đều do người dân Vũng Tàu,thậm chí “dâu,rể”,hay là bất cứ ai đến định cư đều
biết tạo dựng thương hiệu của mình và được du khách yêu thích.
Lòng
vòng để tôi kể chuyện vào buổi sáng trời mưa do ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới
không mạnh lên thành cơn bão số 13 khiến ai cũng đều lo sợ!và cà phê Galaxy,nơi
khi ngồi Hữu Phước, Trần Yến và Tôi có thể ngắm hết ngôi nhà thờ Vũng Tàu cổ
kính, ngắm ngôi trường trung học Thánh Giuse cách nay gần 40 năm chúng tôi rời
trường bước vào đời với bao nhiêu là thách thức, chông gai.Con đườngTrần Hưng
Đạo, Lý Thường Kiệt cứ đến mùa thu là lá vàng rơi xào xạc, mỗi khi tan trường
rợp áo dài trắng tung bay trong gió cho bao kẻ làm thơ, nhung nhớ một bóng
hình.Thủa ấy, hầu hết học sinh nữ đi bộ,cặp vở ôm nghiêng, nón che mái tóc
nhung huyền.
Sau
bao nhiêu năm,cơn mưa dai dẳng trở nên thú vị khiLương Hữu Phước. chủ Blog
Chungmotmaitruong rủ tôi và Trần Yến cùng thưởng thức không gian xưa chưa thay
đổi nhiều thủa cách nay 40 năm dù trời mưa ướt lướt thướt.Trường thánh Giuse
nay trở thành nhà Mục Vụ của nhà Xứ Vũng Tàu,con đường có rộng thêm và hàng cây
cổ thụ thưa thớt hơn do cơn bão 2006 quật ngã.Tôi vẫn yêu tường rào bằng một
loài cây có hoa màu trắng bao quanh nhà thờ được cắt tỉa đều đặn và đẹp đến nay
vẫn chưa biết tên.Yêu những gờ đá cũ kỹ in dấu chân bao thế hệ học trò trong đó
có tôi, có lần vẫn lặng thầm dạo quanh để nghe hồn lâng lâng tiếng chuông nhà
thờ vang vọng.
Cà
phê chờ bão…nghe cũng lãng mạn khi biết bão đã không về, chỉ còn là những cơn
mưa lúc nhiều lúc ít bên tách cà phê đen nóng, tách trà lipton tỏa hương dịu
ngọt để bạn bè ôn nhắc chuyện ngày xưa cách nay xa lắc mấy mươi năm.Có ai ngờ
được rằng,không gian cạnh quán chè đậu đỏ bánh lọt Bà Cẩm ngày nào giờ là quán
Cà phê nổi tiếng có ba “đứa” học trò đã già đang hồi tưởng chuyện ngày xưa đi
học??? .Ngồi ngắm Hữu Phước và Trần Yến tôi chợt thấy lòng rưng rưng,giòng đời
kể ra thật dữ dội mà cũng thật êm đềm.Ba đứa chúng tôi đều là ba phận đời khác
nhau, chỉ giống nhau khi chung một mái trường, thầy cô và bạn bè thủa tuổi chưa
tới hai mươi.
Hữu
Phước nói: “Uống cà phê khi mưa cũng có cái hay” khiến tôi dầm mưa tới quán dù
bệnh cảm cúm chưa dứt…Thiệt tình, cảm giác hay thật sự rồi lãng đãng nhớ chuyện
xưa, nhớ buổi chiều chia tay hắn trong cơn mưa tầm tã và ly đậu đỏ bánh lọt
không vơi một muỗng.Lúc đó tâm trạng nào mà thưởng thức cho nổi ly chè ngọt lịm
trở thành nhạt nhẽo ấy cho đến bây giờ vẫn nguyên cảm giác lạnh lẽo này?Buổi
chia tay định mệnh giữa tôi và hắn không gặp lại mãi đến bây giờ.Ở phương trời
nào đó, hắn có lẽ đã quên, quên khung trời thủa nào đã khiến hắn dệt những vần
thơ trong sáng lạ lùng về một tình cảm nhệ tênh như gió thoảng…nhưng lâu lâu
khiến tôi cứ nhớ mỗi khi đi lại con đường cũ.
Nhờ
vào dự báo bão và cơn mưa áp thấp nhiệt đới, nhờ vào sự chu đáo rủ rê của Phước
mà tôi tìm lại cảm giác của một ngày mưa lạnh năm nào xa vắng, cảm giác cà phê
chờ bão chỉ là cái cớ cho tôi lang thang tìm về kỷ niệm nhạt nhòa tít tắp và
người xưa ở tận phương nào? Đời như những nhánh sông rẽ mãi, rẽ mãi chẳng bao
giờ hội ngộ dù ngày xưa thầy cô dạy rằng trăm nhánh sông rồi cũng về với biển,
và tôi, chỉ tìm một nhánh sông cho cuộc đời mình mà vẫn chưa tới nơi sau mấy
mươi năm vẫn ở lại một nơi đầy ắp kỷ niệm hát khúc hát rong của đời mình mang
mang sầu đời tình ơi!!!
Mưa
vẫn rơi,thấp thoáng đường đã có người qua lại,Nhà Thờ vẫn im lìm trong mưa nhạt
nhòa hư ảo,trước mắt tôi chấp chới những chiếc lá rơi theo chiều gió.Một buổi
cà phê chờ bão tán dóc với bạn bè và trong góc ký ức của tôi vẫn có cuộn phim
quay chậm về những kỷ niệm mà tôi dấu kín bởi kể ra cũng chẳng giải quyết được
gì!Trời ạ…câu hát: “ Từ lúc đưa em về là biết xa nghìn trùng” chợt làm mi mắt
tôi cay và nghẹn ở cổ không nói thành lời.Cà phê chờ bão chợt thành cà phê nhớ
kỷ niệm đã xa làm tôi rưng rưng dù biết nhịp trái tim của mình bây giờ đã lặng lẽ
lắm rồi.
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét