Vũng
Tàu là vùng đất quanh năm nắng gió, mưa trời,chiều trôi thật nhẹ trong tiếng
sóng biển dạt dào và cũng có lúc cuồng dông bão nổi.Ngày xưa cách nay hơn nửa
thế kỷ, Vũng Tàu hoang sơ,người dân chân chất,hiền hòa,chịu thương chịu khó,
nắng gió bạc màu áo nâu mặn mà làn da đen nhẻm!Khi tôi lớn lên thấm đẫm những
hương vị nồng nàn của biển,thích dầm mình trong nước biển trong xanh mát rượi,
lang thang khắp các ngã đường rợp bóng cây xanh,rồi những buổi chân guốc mộc áo
dài trắng tung bay trên con đường đến trường vào sáng sớm mà nghe hương hoa sao
thơm ngát,nghe tiếng gió hòa nhạc trên các tàn cây xôn xao tiếng chim và những
tiếng rao hàng quen thuộc:Xôi đây!!!, Bánh tét,bắp hầm dừa ngon…ngon,tiếng dừa
được kéo dài ấm áp khó quên của một chị gánh hàng rong trên đường Lê Lai dẫn
bước đến trường.
Tôi
luôn là người đầu tiên mua gói bắp hầm của chị rồi vừa đi vừa ăn, lâu lâu ngắm
bước chân chị xiêu vẹo và trên vai là quang gánh nặng trĩu các món:Bắp hầm,
khoai lang,khoai mì luộc…Ngày ấy, tôi thương chị qua câu truyện chị phải tảo
tần nuôi bầy con 4 đứa nheo nhóc vì chồng mất sớm! cứ nhìn đôi bàn tay và gương
mặt chị, tôi không thể tưởng tượng nổi những thăng trầm mà chị phải trải qua
kiếm sống nuôi con với quang gánh cùng món bắp hầm ngọt thơm hấp dẫn.Chị kể, bắp
phải lựa bắp ngon rồi ngâm vôi,chà sạch sau đó hầm mềm với nước dừa nạo,những
sợi dừa non béo ngậy rắc cùng với muối mè trộn rất ít đường vàng là xong
món.Bây giờ sau mấy mươi năm nhớ lại, hương vị món bắp hầm dừa của chị khó ai
sánh bằng, nó đã thấm vào tuổi thơ của tôi nồng nàn thân thiết.
Cứ nhịp chân và
tiếng kẽo kẹt của quang gánh,tôi và chị cùng vội đến trường.Tôi đến để học chữ
và kiến thức, còn chị tìm những đồng bạc đắng cứ thế qua ngày rồi con chị lớn
lên được đi học tươm tất với gương mặt rạng rỡ ngây thơ khiến tôi bồi hồi nhớ
hoài.Nói vậy chứ không phải ngày nào tôi cũng có tiền mua gói bắp hầm của chị
lót dạ, rồi tôi nhìn ánh mắt của chị thất vọng khi tôi lắc đầu không mua! Chị
nói tôi nhẹ vía, mở hàng tốt lắm!Vậy đó, những phận đời mong manh vất vả như
chị bán bắp hầm ngày đi học cứ theo đuổi tôi, ngày ấy tôi mơ ước nhiều điều khó
nói cho mãi đến bây giờ, vẫn chỉ là ước mơ nhạt nhòa mà lòng mình muốn dành cho
những thân phận chư chị được tốt đẹp hơn, đỡ vất vả hơn khó khăn quá đỗi.
Mấy mươi năm,kể từ
ngày ra trường trung học Thánh Giuse Vũng Tàu! tôi vẫn chỉ như kiếp người trôi
nổi bất chợt nhói đau khi gặp hình
bóng quang gánh kẽo kẹt bán
hàng rong, tiếng rao nhọc nhằn cam chịu…dần dần quang gánh thay bằng chiếc xe
đẩy, xe đạp dong ruổi kèm tiếng rao thậm chí được thu băng phát ra khô
khốc.Vũng Tàu đô thị hóa và những món ăn nhanh tấn công nhưng xôi,bắp hầm,bánh
tét, khoai luộc vẫn chiếm một thị phần ưa thích của người lao động nghèo và
người vọng tưởng như tôi.Thời gian trôi thật nhanh, tôi đã trở thành người tóc
bạc phai màu gặp một chị khác, người bán hàng rong cũng gần 15 năm trong xóm
cùng quang gánh bán mấy món ăn thủa nào tôi ưa thích.Tôi cũng bận rộn đi làm từ
sớm nên khi chị bán ngang nhà tôi không thể mua…Tình cờ!một buổi sáng cuối tuần
nghe tiếng rao cho tôi gặp lại chị cũng vẫn những món quen thuộc được đẩy trên
chiếc xe chứ không phải là đôi quang gánh, chị mừng rỡ và cũng tâm sự không thể
gánh nổi như ngày xưa được nữa!
Ăn bắp hầm phải xúc bằng cọng sóng lá dứa gai mới đúng điệu
Tôi lại bâng
khuâng suốt buổi, đêm về trằn trọc mãi nhớ hoài hình ảnh chị bán xôi, bắp hầm
thời đi học biết bây giờ phiêu bạt phương nào? Và chị bán rong tôi quen hơn
mười mấy năm đã gợi lại trong tôi bao điều phân vân!Cuộc đời đổi thay bất chợt,
không ai biết được ngày mai sẽ ra sao, tương lai đời mình sẽ thế nào? Nhất là
khi tuổi già xế bóng vẫn cứ phải bôn ba kiếm sốngvì con cái không lo nổi cho mẹ cha an nhàn thoải
mái khi tuổi hạc đến dần.Và bạn bè tôi, sau khi ra trường trung học, sau biến
cố lịch sử cách nay mấy mươi năm chìm nổi phận người,tất cả như giòng nước lũ
nhấn chìm bao ước mơ cổ tích thoắt đã 40 năm gặp nhau mừng mừng tủi tủi,những
kỷ niệm bạn bè thời đi học cứ đắm đuối mãi trong tôi chỉ cần gợi lại là đủ làm
mất ngủ rồi lạc mãi vào miền ký ức xa xăm mật ngọt.Mỗi khi thảnh thơi công
việc, tôi thường nhắc những tên bạn bè, nhớ những gương mặt của ngày ấy vừa gặp
lại.Trời! cuộc sống thật kỳ diệu cho tôi và các bạn hội ngộ hôm nay.Đúng là
Blog Chung Một Mái Trường do Lương Hữu Phước làm chủ Blog đã làm nên điều yêu
thương ấy .Cám ơn các bạn thật nhiều.
Bánh tét Bắp
Món bắp hầm nước dừa, ừ nhỉ chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến
tôi nhớ lại con đường Lê Lai dẫn đến trường ngập nước ngày mưa hay tan học đi bộ về
nhà và chị bán hàng với gánh nặng oằn vai gánh cả ước mơ của các con vào giấc
ngủ.Tôi chỉ mong sao sau bao nhiêu năm các con chị đã lớn, công thành danh tọai
và dư sức nuôi mẹ thong dong để chị bớt nhọc nhằn khi đã ở tuổi “Mẹ già như chuối
chín cây.Gió lay mẹ rụng” .Đời là những mong manh và hạnh phúc mãi đánh đố
,việc mưu sinh mãi thử thách không chừa một ai! Tôi luôn nguyện cầu ai ai cũng
được an vui, bình yên, no đủ, xin cho những gánh hàng rong thôi bớt long đong,
thậm chí những món bắp hầm dừa trở thành thương hiệu đường hoàng đặt trên đĩa
pha lê lót bằng lá chuối thơm phức mà thực khách bốn phương ăn một lần thì yêu
thích mãi.
Có
lẽ đây chỉ là mơ ước thăng hoa của người hay mơ mộng là tôi…Bắp hầm dừa ơi! Bao
giờ trở thành món đặc sản quyến rũ nhớ hoài như thủa tôi còn đi học, bạn thân
mến có nghĩ giống tôi chăng?.
PHAN THỊ VINH
Hình ảnh trong bài : Lương Hữu Phước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét