Đêm qua, trời mưa rả
rích! Những hạt nước mưa cứ khiến tôi trằn trọc hoài không ngủ và cứ thế mà suy
nghĩ vẩn vơ,biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui cuộc đời lại ùa về, nhạt nhòa cũng
có, đậm nét cũng có khiến tôi thấy mình hạnh phúc lẫn bâng khuâng.Từ nhỏ,
bà nội luôn dạy : “ Hãy luôn nhớ niềm vui và cố quên nỗi buồn, con sẽ thấy đời
hạnh phúc hơn nhiều”, chao ơi! Triết lý ấy mãi đến 60 năm cuộc đời,vào đúng
khoảnh khắc từ nỗi đau của mẹ để cho tôi cất tiếng khóc chào đời trong tiếng
gió rít lạnh sớm mai của tháng cuối đông cùng những biến động khắc nghiệt thời
điểm ấy,tôi bắt đầu hành trình một kiếp người đa đoan của mẹ cha ban phát.
Kiếp người “Buồn ít hơn
vui” gì thì tôi cũng đã chạm ngưỡng 60, 60 năm ước mơ cổ tích từ những lời ru
ca dao của bà, của mẹ, từ những giọt mồ hôi thấm đẫm của cha năm này tháng nọ
chất chồng cùng bao dữ dội, khốn khó riêng tư để tôi lớn lên thành người, từ
những trang sách vở và lời thầy cô thấm đẫm thương yêu cửa lớp, sân trường mà
mãi sau này khi lớn lên, kỷ niệm ấy không bao giờ trở lại một lần, nó chỉ bàng
bạc trong giấc mộng khi tôi may mắn gặp lại bạn bè chung một mái trường trung
học Thánh Giuse Vũng Tàu, ngôi trường mất hẳn tên gọi và bao lứa học trò tứ tán
lênh đênh vì thời cuộc đắm chìm dâu bể.Tôi cứ mãi ưu tư về kỷ niệm, về ngày xưa
chỉ biết học mà không dám vui chơi! Đến nay,tóc xanh nhạt màu rồi mà sao còn
nhiều nỗi lo đến thế?khi nhìn quanh mình,cuộc sống biết đã có bình yên?.Và
quanh tôi gặp nhiều người yêu thương đến diệu kỳ.
Mưa đêm bao giờ cũng
khiến tôi sợ hãi, cơn mưa tháng cuối năm luôn khắc nghiệt khi hành trình của mẹ
cha tìm kiếm an lành với đứa con trên tay còn đỏ hỏn…trời ạ, tôi bắt đầu cuộc
đi đầu tiên của đời mình là thế,thăng trầm theo nhọc nhằn của mẹ cha và khi
tuổi hơn hai mươi rất muốn có cuộc hành trình mới mà không thể.Nhìn ba mẹ ngồi
chết lặng khi biến động lịch sử tới, tôi biết cuộc sống gian nan bằng chặng
đường mới, dữ dội và khắc nghiệt hơn nhiều,việc học gián đoạn, khung trời đại học
trở thành xa vời vợi và thử thách đa đoan cứ thế cho đến một ngày tôi
thấy lại mình trong đó mới chỉ vài năm nay, tôi tìm thấy niềm vui, tự an
ủi mình những khi nhọc nhằn bằng tình bạn học ngày xưa gặp lại, bằng những trái
tim quanh mình đầy ắp yêu thương.Tôi biết chắc, người và đời dễ thương biết
chừng nào.
Thật vậy, dù đời và
người quăng quật tôi lên bờ, xuống ruộng cũng nhiều nhưng tôi lại đón
nhận biết bao yêu thương hạnh phúc. Tôi đón nhận niềm vui, hạnh phúc dù thật
nhỏ và tập quên đi bất hạnh đời mình để nghe mùa đông sắp chuyển sang xuân và
quanh mình luôn có những sẻ chia tuyệt vời ấm áp,mong ước gì hơn bạn nhỉ? Cuộc
sống vô thường và tôi luôn thấy mình hạnh phúc được nhận bởi gia đình, người
thân, bạn bè tình cảm yêu thương cho đêm về trầm lặng biết rằng mình nợ rất
nhiều người những yêu thương ấy! 60 năm,ừ nhỉ…nếu so với tuổi của má, người đã
sinh ra, nuôi dưỡng tôi nên người hôm nay phải đến 30 năm sau mới bằng được với
má tôi bây giờ.Ba mươi năm sau, con tôi mới được là tôi hôm nay,mừng sinh nhật
mình tuổi 60 rộn ràng trìu mến và ấm áp.
Nắng lên cao,Vũng Tàu
nắng và gió đã là vùng đất ươm mãi trong tôi niềm vui, hạnh phúc…dù gì đi nữa
thì tôi vẫn còn được dạo quanh biển vắng lúc chiều về, chốn xưa nhiều kỷ niệm,
lâu lâu loanh quanh dạo bước trên con đường ngày xưa đi học và tiếng chuông nhà
thờ vẫn rộn rã thân thương…tất cả hơn nửa thế kỷ mà tôi cứ ngỡ mới hôm qua,nắng
trời vàng ươm đong đầy khát vọng của một thời hát mãi khúc hát thanh xuân cùng
đám bạn thời đi học, cùng những buổi ngồi cà phê ôn về kỷ niệm lớp học sân
trường.Những kỷ niệm không thể nào quên được gợi nhắc lại và những tiếng cười
sảng khoái vang vang đủ gieo cho mình lạc quan khi tuổi đã hoàng hôn.
Thú vị cuộc đời là được
sống để yêu thương,tôi biết mình quá tham lam đón nhận tất cả những yêu thương
ấy mà không biết làm sao để đáp đền??? đón nhận yêu thương, vui vẻ bao giờ cũng
tuyệt vời các bạn ạ! Và tôi chỉ còn biết đem con chữ trải lòng mình xúc động mà
thương, cám ơn hạnh phúc từ tất cả các bạn bè yêu quý đặc dành.Và tôi cũng xin
lỗi ai đó mà tôi đã khiến không hài lòng,oán ghét để xin được giữ lại yêu
thương, hạnh phúc mà thôi…vậy đó,cuộc đời luôn đẹp bạn nhỉ? Tôi mong ước sẽ có
“nhiều trường học hơn nhà tù” như lời của thầy tôi ngày xưa đã dạy, mong ước
hòa bình và an vui, mong ước tình Thầy,Cô và học trò mãi mãi đẹp bền vững,vì
chỉ có chốn thiêng liêng ấy mới có nét đẹp mà mấy mươi năm sau rồi tôi và bạn
bè vẫn cứ nhớ hoài và tôn thờ như vốn sống đời mình.
Hạnh phúc nhẹ nhàng ấm
áp đã gieo mãi trong tôi niềm vui! Tôi chẳng mơ ước gì hơn khi được sống êm
ái,an lành ở tuổi chạm ngưỡng hoàng hôn mát lành như gió xuân sắp đến và chung
quanh là người thân, bạn bè yêu thương.
Cái tuổi 60 năm kỳ diệu
tuyệt vời đến lạ lùng.Bạn có thấy vậy chăng?
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét