(Mến tặng các bạn Chung một mái trường)
Xa lắc của đời người có lẽ là khung trời kỷ
niệm,nhất là kỷ niệm tuổi thơ với bao nhiêu là câu truyện cổ tích thần
thoại lãng đãng mộng mơ,chuyện tiếng sáo diều vi vu trưa hè,tiếng rả rích của
dế,ve rền rĩ hòa với tiếng ếch nhái như bản tình ca mùa hạ cho bất cứ đứa trẻ
nào cùng lứa tuổi cách nay 60 năm nhớ lại.Thủa ấy,Vũng Tàu thiên nhiên
còn hoang sơ lắm, những khu rừng tràn ngập hoa mai vàng khi xuân về tết đến,
những cây phượng rực đỏ mùa hè,những cây trâm cành trĩu nặng trái tím chín,
những cây mây đầy trái bắt mắt đung đưa cùng nhiều loài thực vật cỏ cây lạ lẫm
khác.
Vào những ngày được nghỉ học,ngoại trừ bãi
biển còn có rừng cho lũ trẻ chơi đùa, kiếm củi khô về cho má nấu cơm,rừng còn
có tiếng chim hót líu lo, kêu gọi mẹ và tiếng gió xôn xao xuyên cành lá đã
khiến tôi chân trần dong ruổi ươm bao điều mật ngọt…cứ thế, thoáng thời gian
qua nhanh, khung trời kỷ niệm của tôi còn là những ngày đến trường trên con
đường rợp bóng cây mát rượi, vừa đi vừa nhẩm bài văn yêu thích,bài toán diệu
kỳ, bài giáo dục công dân thấm đẫm đạo đức tình người, bài địa lý về đất nước
non sông gấm vóc được giữ gìn từ ngàn xưa cha ông đổ máu xương theo từng trang
sử liệt oanh học mà mãi nhớ.
Lớn dần lên,tôi vào đời với vốn hành
trang kiến thức được truyền dạy từ thầy cô,về đạo đức làm người và truyền thống
từ lời dạy ấm áp của ông,bà, cha mẹ sau 12 năm bậc tiểu học và trung học
rồi lên đại học, đang mê đắm với đam mê được học chuyên điều mình thích
chỉ tròn niên học thứ nhất thì biến động lịch sử xảy ra, tôi cố quên hai
tiếng “sinh viên” nhiều khát vọng để lãng quên kỷ niệm mà sống cho phù hợp hoàn
cảnh.Cho đến một ngày,sau bao nhiêu mồ hôi đã đổ, đường trần gian nan tôi tìm
lại kỷ niệm xưa của mình trong lâng lâng nỗi nhớ khi gặp lại bạn bè xưa chung
lớp, chung trường bằng khát khao cháy bỏng qua những gương mặt, cái tên tưởng
rằng không thể nhớ.
Chiếc Laptop(bìa trái) của Phước mang ra,lần đầu tiên đưa Vinh bước vào với CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG.
Vậy đó,thà chậm còn hơn không và nhờ vào
mạng Internet toàn cầu, qua những con chữ bàn phím những giờ rảnh rỗi,tôi đã
trải lòng mình bằng tất cả nồng nàn bao năm lặng im nay chia sẻ với bạn bè từ
Blog Chungmotmaitruong do Phước Lương Hữu lập nên như ngôi nhà chung ấm áp góp
với nhau bao niềm vui, nỗi buồn cuộc sống mà đời mỗi bạn bè trải qua không ai
giống ai.Trong cuộc sống, mảnh đời riêng tôi khi hoàng hôn có thêm góc nhỏ mà
đậm đà thương nhớ nhiều kỷ niệm chất chồng khó quên đến nao lòng!!!Chỉ nhìn
gương mặt, nghe một lời tâm tình…tôi cũng đủ bay bổng suy nghĩ nhớ về ngày
xưa đã xa đậm đà chan chứa tình bạn học.
Phan Thị Vinh lần đầu trực diện với Lương Hữu Phước
Và Blogger PhuocLuongHuu biết chắc là từ nay về sau mình không chỉ có một mình
Ai đó nói sao tôi luôn vọng tưởng với những
gì đã xa lắc qua rồi, hãy để yên kỷ niệm vào dĩ vãng nhưng tôi không thể. Thế
là lại lang thang nỗi nhớ cho những kỷ niệm ùa về giăng giăng dù cuộc sống vẫn
còn nhiều thử thách,vẫn phải long đong theo từng ngày qua ngày như tiếng sóng
luôn ầm ào khó hiểu biết bao giai điệu trùng trùng, như tiếng gió lúc dịu êm
lúc thét gào dữ dội và tôi thương tất cả những niềm vui từ bạn bè sau bao năm
cách xa vừa gặp lại!Những niềm vui ấy sẽ phần nào lấp đầy nỗi buồn thân phận,
về nghiệp chướng trần tục mà kiếp người ai lại chẳng đa đoan???
và như một định mệnh...khiến cho Blog CMMT ngày càng khởi sắc
Thấm thoát thời gian cứ như bóng câu
vượt qua ngoài cửa sổ,nhẹ bẫng kể từ ngày đầu tháng 7 cách nay đã hai năm tôi
tìm ra khung trời kỷ nệm không phải chỉ riêng mình mà còn của nhiều bạn bè đã
và đang tìm về trong nỗi nhớ.Những cái tên, hình ảnh đang tiếp tục nhiều thêm
đậm đà tình cảm,tháng 7 đẹp như giấc mơ cổ tích có ông bụt, bà tiên ban phép
lành cho những ai chân thật hiền lành, tháng 7 với tôi còn là tiếng sáo diều vi
vu trên bầu trời xanh ngắt, là cơn mưa chiều dịu mát những lời ru.Bạn bè thời
đi học vẫn có nét chung không ai không có,đó chính là nguồn cảm hứng cho tôi
dạt dào cảm xúc khi đêm về không ngủ để nhớ, để cố tìm trong ký ức đã nhạt nhòa
chắp nhặt kỷ niệm kể lại với bạn bè điều thích thú mà mình suy nghĩ.
Từ lâu rồi,tôi bỏ quên những kỉ niệm khiến
nhạt nhòa hư ảo nay tìm lại từng ngày cho thương nhớ nồng nàn.Ngoài trời vẫn
mưa,tiếng mưa rát rạt cùng tiếng gió tạo thành những âm thanh cuồng nộ,sóng gió
bão dông chợt lặng im khi khung trời kỷ niệm Chung một mái trường quay về…bạn ạ!
3 nhận xét:
Em thấy chị đang ở trong thế giới cổ tích - thế giới cổ tích dành cho người lớn, chị ạ! Bởi giữa cuộc đời vô thường này, các anh chị đã được nhìn vào mắt nhau, nắm tay nhau, hát và đọc thơ cho nhau nghe để nhớ mãi về một thời hoa mộng, về một khoảng trời hồng của tình bạn, tình yêu... Giấc mơ này không phải ai cũng chạm tới được, như em...
Luôn đầy ắp niềm vui và hạnh phúc, đó là lời chúc em gửi đến chị khi một tuần mới sắp bắt đầu, chị nhé!
Cám ơn Thiennguyen,quả là chị và các bạn đang ở trong thế giới cổ tích của kỷ niệm thời chung lớp chung trường, thời đó là hoa mộng trăng sao cách nay đã mấy mươi năm xa lắc.
Thật vui và hạnh phúc mời em cùng bước vào thưởng thức nhé.
Rất trân quý những gì chị Vinh chia sẻ và đó cũng là cảm nhận của tôi.
Lâu nay chỉ đọc mà lười viết quá anh Phước, chị Vinh. Thông cảm nhen, he he!
Đăng nhận xét