Nắng
rực rỡ lung linh trên cành lá, lấp loáng ngoài biển từng con sóng nhỏ và gió
trưa hè mát rượi như lời ru của mẹ thủa nào.Những kỷ niệm tuổi học trò cứ mỗi
khi hè đến luôn khiến người người xôn xao chút gì để nhớ, lạ như cổ tích xem
hoài không chán với ông bụt, bà tiên,với thiên thần và khung trời riêng của đám
học trò từ khi biết tương tư,trang thư tình viết nắn nót trên giấy mỏng manh
như lụa màu trắng, xanh và hồng nhẹ ươm biết bao thổn thức ngây thơ của trái
tim vừa chớm nhịp khác thường để mai sau nhớ hoài nhớ mãi…
Mỗi năm
đến hè,có dịp tôi thường đi ngang ngôi trường trung học Thánh Giuse Vũng
Tàu thời xưa mình đã học chỉ để mơ tưởng đến khung cửa lớp, tiếng thầy cô và
bạn bè nô đùa đã xa từ mấy mươi năm.Thả hồn lãng đãng trên ngọn cây điệp cổ thụ
sân trường và góc hang đá thân quen mỗi lần chia tay cùng bạn bè, ghi lại những
tấm hình hiếm hoi mà không nghĩ rằng sau này chúng là kỷ niệm quý không
bao giờ lập lại.Thời gian khủng khiếp như bão lũ quét sạch những khao khát thời
tuổi trẻ vô tư, khi đi qua,chúng để lại dư âm ký ức mãi hoài ray rứt tiếng ve
rền rĩ, những cành phượng đỏ rực ước mơ chấp chới lùi xa!Mùa hè nào cũng vậy,
lập đi lập lại theo vòng quay của thiên nhiên đã dần khuất trong tôi nhiều kỷ
niệm mong chờ.
Ừ! thì
kỷ niệm góc lớp, sân trường, những mùa hè hò hẹn con dốc nhỏ quanh co vòng núi
và biển hát tình ca, những tảng đá dường như chỉ dành cho riêng đôi bạn một
khung trời ngồi cạnh nhau tâm tình sau giờ tan lớp, chùm phượng vĩ đong đưa
theo tiếng nhạc của ve rộn như hơi thở gấp ngượng ngùng trao nhau nụ hôn
đầu.Ngày ấy là thiên đường mơ ước ngập tiếng sóng xôn xao để mặc cành phượng và
tiếng ve lạc lõng bâng khuâng nhường cho hoa mộng là vậy! Sáu mùa hè của thời
trung học mà sao nồng nàn nôn nao mỗi lần nhớ lại, sáu mùa hoa phượng nở với
tiếng ve hòa nhạc đã gieo mãi trong tôi biết bao điều khó tả đến tận tuổi hoàng
hôn,thời gian mùa hè luôn là những hoa đăng mơ ước,là khát vọng đong đầy khó
vơi.
Vũng
Tàu nơi tôi đã ở gần 60 năm bây giờ đổi thay nhiều, đông đúc hơn, nhộn nhịp hơn
và hoa lệ hơn.Những ngôi trường lớn rộng mới xây che khuất ngôi trường ngày xưa
tôi và bạn bè đã học nhưng mỗi khi đi ngang nơi ấy, hồn tôi vẫn chung cảm xúc
bâng khuâng thủa nào không thay đổi.Ai nói tôi sao mãi vọng tưởng những gì đã
qua chẳng để làm gì?Thật vậy, những ký ức ấy nhạt nhòa hay rõ rệt thì cũng là
quãng đời tôi trải qua đẹp nhất,thân thương bụi phấn rơi rơi và tà áo dài
trắng tung bay chiều lộng gió cuống quýt bước chân người…mãi sau này không có
gì so sánh nổi.Mùa hè còn có những lần cắm trại tưng bừng với trò chơi tìm mật
thư mệt lả, trò lửa trại bập bùng tiếng hát học trò chơi vơi không bao giờ lập
lại cứ thế xa dần.Thương nhớ khó quên bạn à.
Thủa
tôi đi học là ly loạn chiến tranh, sống chết cận kề nên những vần thơ,
lời văn luôn khao khát hòa bình,mong không còn tiếng súng đi cùng với sóng biển
mặn, với con ốc nhỏ núp vào tảng đá sợ hãi, nên mùa hè nào tôi cũng lặng nhìn
những cánh hoa phượng đỏ chói rơi lả tả ngập sân trường mà lo sợ về sự bình yên
luôn bị đe dọa,sợ một ngày không còn tiếng ve vang vang rền rĩ làm hồn thêm xao
xuyến chờ ngày khai trường sau ba tháng hè chìm đắm vào sóng biển xanh
những chiều nhạt nắng.Ba tháng hè ôn luyện cho kỳ thi tốt nghiệp tú tài II và
cổng trường đại học đợi chờ dù có biết bao gập ghềnh phía trước…Rồi biến động
lịch sử quá lớn, tôi quên hẳn những mùa hè hoa phượng nở và tiếng ve rộn rã khi
cuộc mưu sinh khắc nghiệt sống còn cuốn hút.Mùa hè trong tôi đã ngủ quên!
Cho đến
một ngày, chân vẫn chưa được nghỉ, cuộc sống vẫn bôn ba thì mùa hè bỗng sống
lại khi tôi gặp được bạn bè là Lương Hữu Phước,Đồng Thái Xuân,Hồ Phi Nam, Trịnh
Văn Hoàng,Mai Yến, Yến Trần…và trang Blog Chungmotmaitruong do Phước làm chủ đã
mở cho tôi khung trời mùa hè mới, tôi vội vã đến ngôi trường xưa, đứng
trước cổng rồi lâng lâng theo tiếng chuông giáo đường mênh mông cho kỷ niệm
hiện về.Chao ơi! thủa học trò mơ mộng đã cho tôi đắm đuối hoài niệm như lạc mãi
hoài ươm đầy những cành phượng rực màu thắm đỏ mùa hè năm ấy cùng những
cơn mưa mát ngọt là vậy.
Ai kia
đã từng lãng đãng nhìn cây phượng rực rỡ cùng tiếng ve để nhớ về thời học
sinh như tôi sau mấy mươi năm quên lãng? để thấy mùa hè và hạnh phúc tràn
về theo kỷ niệm đong đầy.Sáng nay tôi lại lang thang trên con đường đến trường
ngày xưa, đứng trước cổng trường nhìn những cây phượng trổ hoa đỏ thắm.Bất giác
tôi nhớ ca khúc “Nỗi buồn hoa phượng”nổi tiếng của nhạc sỹ Thanh Sơn mà nôn nao
hoài.mùa hè có hoa phượng, ve kêu lại đến bạn ơi!
PHAN THỊ VINH
5 nhận xét:
Chị Vinh viết về mùa hè và tôi cũng viết về mùa hè (đăng trên blog Tri Thiên Mệnh như món quà của rể THVH 68-75, he he: http://dungdaubac.wordpress.com/2013/04/23/viet-ngan/), tuy nội dung có khác, nhưng đâu đó là tình cảm của tuổi trẻ thời cắp sách.
Tuổi trẻ của tôi qua mau vì cuộc thay đổi ngày đó nên tôi luôn nhớ về một thời không quên.
Rất cảm ơn chị Vinh cho đọc những bài rất nhiều kỷ niệm và gây nhiều cảm xúc trong lòng tôi!
Bác chủ blog ơi, trước Trường Thánh Giuse có ngôi nhà thờ đẹp xinh xinh không biết xây từ năm nào nhưng chắc là lâu lắm rồi. Bác có thể giới thiệu cho anh chị em biết được không (có hình ảnh càng hay), cảm ơn Bác nhiều nhé .
Sao lo cho bên vợ không vậy ta ?
Sẽ thực hiện theo yêu cầu của bạn trong những ngày sắp tới.Mến.
Thưa thầy Tuấn mấy chục năm rồi thấy ảnh thầy vẫn phong độ như ngày nào. Nhớ phòng thầy ở kế cầu thang của trường . Trưa thầy ngủ em trèo tường lên thầy rầy hoài.Rầy chứ không đánh đòn bao giờ.
Cám ơn anh Phuoc nha. nhờ có anh mới thấy được thầy củ trường xưa.Rất cám ơn.Xin chào anh
Đăng nhận xét