Mùa hè nóng bỏng vì khí hậu biến đổi, ngày
trước đi học thầy dạy địa lý giảng về tầng Ozon, trái đất nóng dần lên tôi
chẳng hiểu gì, cả lớp cũng ngồi gật gù chấp nhận lời thầy giảng và đó là kiến
thức được truyền thông qua thầy, làm gì có anh Google trên mạng mà hỏi, dăm tờ
báo cũng hiếm, sách giáo khoa cũng trầy trật kiếm không ra,tất tật thầy cô là
bộ sách Bách khoa toàn thư, dĩ nhiên muốn giỏi thì phải chép, ghi nhớ như in
lời thầy cô dạy…ráng nhẩm riết đến độ thuộc lòng nhớ đến tận bây giờ.Vậy mà sau
mấy mươi năm, khí hậu nóng dần lên đã thành sự thật, tầng Ozon thủng sinh ra
nhiều điều bất ổn cho loài người sống trong bầu khí quyển của trái đất v..v.
Trời, tôi không phải là nhà khoa học, tôi
chỉ là người bình thường cảm nhận với cái nóng hầm hập của thời tiết, đang hứng
chịu cùng với mọi người khi có thiên tai, bão lũ, dịch họa đe dọa là điều
thường tình.Chà! dù gì thì biển vẫn trong xanh như xưa mà sao loài tôm cá hầu
như sắp biến mất, người người chen chúc mỗi khi phải ra đường, thực phẩm nhiều
hơn nhưng dường như vẫn khác xưa,tất cả vì sao? Đâu rồi những giờ tan trường áo
dài trắng tung bay và những bước chân bước nhẹ trên đường, tay che nghiêng vành
nón lá? Chỉ còn đa số học sinh gấp gáp trên những chiếc xe máy, xe đạp điện
phóng nhanh vù vù cho mau đến nhà.Lấy đâu ra những giây phút lãng mạn văn
chương thủa ngày xưa tôi đi bộ trên đường đến trường mà thơ thẩn???
Ngày ấy,có những giờ được nghỉ đột xuất,
học sinh thường ra biển, dẫm đôi chân trần lên cát mịn êm, nước mát rượi và mặn
vị muối lạ lẫm, biển kỳ bí bao la và phía xa tít kia là chân trời với những con
tàu neo đậu vượt tầm tưởng tượng của tôi.Tôi đã mải mê nghiền ngẫm quyển “Vòng
quanh thế giới trong tám mươi ngày” ( Le Tour du monde en quatre-vingts jours)
là một tiểu thuyết phiêu lưu cổ điển của nhà văn Pháp Jules Verne, xuất bản lần
đầu tiên năm 1873. Thật tình, lúc ấy thế giới với tôi hệt như biển khơi trước
mặt, mênh mông kỳ bí, được mở ra với giờ địa lý để được biết về những vùng đất
xa xôi lạ lẫm rồi khi được đứng trước biển, tôi thường nhìn về phía chân trời
mà vọng tưởng: phía bên kia đại dương kia có những gì thú vị?.
14 giờ trưa nắng gay gắt, lâu rồi tôi mới
lái xe trên đường vòng núi lớn giờ này để đến điểm hẹn quán Cà phê với A.N vì
đơn giản là giờ ấy A.N mới rảnh, quán cà phê Thiên Đường quen thuộc mát rượi
lúc trưa hè.Nắng lóa trước mắt,đường vắng tanh và hơi nóng bốc lên hầm hập,sự
cảm nhận quả thật cũng thử thách khi tôi đã U60, không giống như ngày xưa thời
đi học,trên chiếc xe đạp cả bọn học sinh vẫn quên hết nóng bức, mồ hôi tuôn ướt
áo để gò lưng đạp vượt con dốc vòng núi lớn để đến Bãi Dâu chơi…ngày đó đường
nhỏ hẹp, gập ghềnh và con dốc cao hầu như đứa nào cũng phải dắt xe đạp vượt qua
mà vui mới lạ.
Đến nơi,Yến Trần đã có mặt…lát sau A.N mới
tới, quán vắng vẻ khác hẳn giờ buổi sáng và tối nên không gian thật tĩnh
lặng.Những câu chuyện tào lao, đời thường cứ thế mà cười vui thoải mái thoắt đã
trời chiều.A.N phải về sớm đón cháu ngoại.Tôi và Yến Trần ngồi nán lại thêm 30
phút chỉ để ngắm hoàng hôn, nhìn mặt trời khuất dần dưới biển cuối tận
chân trời.Bất giác tôi nghe tim mình thảnh thốt những nhịp bâng khuâng.Đời
người phù du rồi cũng sẽ trăm năm, thậm chí có người nào đã được sống thọ như
mong ước? sự huyền bí của cuộc đời mãi là điều khó khăn cho loài người giải mã
và những buồn vui, nhọc nhằn nào có ai giống ai…biết bao ràng buộc khó khăn vì
bản chất trái tim con người là máu đỏ.
Ừ, tôi cứ vẩn vơ nhớ về một thời áo trắng
sân trường vì ít ra khoảng thời gian ấy đời đỡ bon chen phức tạp hơn, nếu so
với bây giờ thì khác xa một trời một vực nên bây giờ tuổi hoàng hôn nhìn lại,
tìm gặp bạn bè để nhớ một thời khung cửa lớp, sân trường! Chẳng để làm gì chỉ
để sẻ chia vài ba kỷ niệm nay đã xa lắc xa lơ, nhớ quên lộn xộn, và lòng chợt
xôn xao khi những cây phượng hồng trổ hoa rực rỡ,tiếng ve kêu rền rĩ trưa
hè.Bạn và tôi,tuổi cũng không còn trẻ nữa!nhưng mỗi người đều có cuộc sống,
mảnh đời riêng chằng chịt bao ràng buộc,những khổ đau, hạnh phúc thường đánh đố
trong từng ngày, từng giờ với quỹ thời gian đã ngắn bớt dần.
Buổi chiều thật đẹp và tôi không ngờ sự thư
thái lại thú vị khi nắng nóng vẫn chẳng giảm chút nào.Tất cả đều do sự
cảm nhận : “Biết nhàn sẽ nhàn” mà tôi đã và đang cố sống vẫn chưa đạt tới.Thôi
thì chỉ cần buổi chiều nay tìm lại cảm xúc nhìn về cuối chân trời khi hoàng hôn
đã đủ thấy lòng nhẹ tênh cho buổi tối tiếp tục công việc hy vọng dễ chịu và đơn
giản.Hoa nguyệt quế bao giờ cũng thơm nồng phải không bạn?
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét