Cơn mưa vần vũ kéo về báo hiệu mùa hạ lại về! cứ thế để những
cành hoa phượng trổ đỏ chói hút mắt người ngắm,trong đó có những lứa học sinh
đã và đang tung tăng trên đường đến trường,trong lớp học xôn xao những trang
lưu bút kỷ niệm,những họp mặt cuối năm và tạm biệt!!!Cứ thế cho những hoài niệm
khi lứa học sinh ấy lớn lên,vào đời,vào đại học bằng những háo hức khó định
tên.Chợt một ngày ngoảnh lại thấy tuổi học trò và bao mộng mơ mất hút xa vời:
“Thế
gian biến đổi vũng nên đồi!
Mặn
nhạt, chua cay, lẫn ngọt bùi”
Trời,
hai câu thơ ấy trong bài “Thói đời”của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm bất giác
bật ra trong trí óc của tôi vốn đã cũ kỹ, già nua làm tôi liên tưởng đến những
giờ học văn thời trung học,những ngày vất vả nghiền ngẫm văn chương Việt Nam
khi học ở Văn khoa Sài Gòn giữa khí hậu oi bức của đất Sài Gòn Hòn ngọc Viễn
Đông,giảng đường đông nghịt sinh viên nhưng im phắc, chỉ có tiếng giảng viên
thao thao qua tiếng loa và sinh viên cắm cúi ghi chép,cố gắng gom hết
kiến thức thày dạy để vun bồi cho riêng mình.Ngày ấy tôi học là để cho riêng
mình, ai cũng vậy!kiến thức không bao giờ cũ,nó luôn mới và được hoàn thiện
suốt đời người.Nhờ thế sau này khi vào đời, tôi mới hay kiến thức ấy quý báu
tuyệt vời giúp tôi vững vàng trong sóng cả biển khơi, trong dòng đời xô đẩy để
sống còn.
Ngày ấy
học vô tư như thế, giỏi là chuyện trang bị cho mình kiến thức chắc chắn để tự
sống! không ai đi kèm suốt đời mình để mình dựa dẫm, nương tựa.Biển học vô biên
và biển đời rộng lớn đầy bão giông đã đón tôi như thế, lạnh lùng khắc
nghiệt,chìm nổi đa đoan cứ thế mà trôi dạt.Từng mùa hạ qua đi và tôi ngắm những
chùm phượng đỏ rực mong chờ bao khát vọng đành xếp lại sau lưng khi mỏi gối,
chân chồn,khi tuổi đời đã hoàng hôn.Tôi cũng không cần hiểu vì sao mùa hạ và
hoa phượng gắn với tuổi học trò đậm đà đến thế.Bạn bè chung một mái trường lãng
đãng còn được bao người?biển cứ lặng im, ầm ào khó hiểu!
Trời
Vũng Tàu nổi gió quyến rũ những đám mây kéo về cho cơn mưa tìm đến,ào ạt dữ dội
như đời người phong ba.Tôi vẫn lẳng lặng đi trên con đường xưa hẹn hò thời áo
dài trắng tung bay mà hoài niệm, nhớ những lời tình tự xa xăm dĩ vãng rồi bâng
khuâng hoài,quá khứ nhạt nhòa hư ảo theo dòng thời gian để đêm về nhớ mãi nhớ
hoài đắm chìm miền ký ức.Từ khi chào đời đến nay sắp 60 năm,tôi vẫn cứ mãi trăn
trở về sự an lành cuộc sống, về những gì đời mình đã trải qua sao quá dữ dội
không nhẹ nhàng như lời thánh nhân thường dạy. Những nổi sóng đời thường đăm
đắm, những nỗi đau bất chợt dai dẳng luôn khiến con người chìm nổi sợ hãi,sự
sống và sự chết, đau khổ dường như bão hòa.
Nhìn
quanh, đời phù du là có thật!không ai mãn nguyện được với mình và bão
dông đe dọa bất ngờ khiến con người bất an,vì sao? Chỉ có Thánh mới trả lời
nổi.Tôi thì thấy cuộc đời đơn giản như suy nghĩ : “Thấy đơn giản sẽ đơn
giản,thấy phức tạp sẽ phức tạp” mà ru mình ngủ yên sau một ngày vất vả rồi đời
sẽ qua.Chà, lòng vòng lại lạc mất chuyện mùa hạ đến gần,thật gần bằng màu biển
đục hơn, mây trời trắng hơn là vậy.Thời buổi bây giờ học trò có đủ các phương
tiện, chúng í ới chụp ảnh lưu niệm, lên FB viết những suy nghĩ mỗi ngày,chưa kể
quay phim những lãng mạn trữ tình của tình yêu…bất giác tôi chỉ mong sao
các em nên kín đáo với những gì kỷ niệm của riêng tư,của hai trái tim
ngập đầy cảm xúc thơ ngây dành cho ngày sau tóc xanh bạc màu nhớ lại để yêu
thương man mác sẽ hấp dẫn hơn.Nói thì vậy nhưng giới trẻ bây giờ nghĩ khác,có
thể chúng sẽ chê tôi cổ hủ,già nua!!! Đời sao biết được, kỷ niệm hôm nay
ngỡ đẹp lại thành ác mộng mai sau với đầy đủ vật chứng lồ lộ theo kiểu “án tại
hồ sơ” thì hối không kịp.Mùa hạ nóng bức dễ làm con người suy nghĩ điên
cuồng,dễ làm những điều rồi hối hận thì đã muộn!
Con
đường đến trường xưa trong tôi vẫn vậy,mùa hạ này sang mùa hạ khác vẫn nhẹ
nhàng hương hoa sao sáng sớm,nóng bức nắng chói chang vào buổi trưa và nhạt
nắng buổi chiều.Tôi vẫn lặng lẽ trước biển để nghe biển ầm ào khó hiểu, để thấy
từng con sóng trắng toát xô bờ tung bọt lên cao,sóng và tôi mãi hoài nghe tiếng
gió nồng mùa hạ chơi vơi.Một mùa hạ nữa về, trên tay tôi là nắm cát biển đang
chảy dài rơi khỏi kẽ tay bay dạt theo chiều gió,cát chỉ ẩm ướt với nước biển
chốc lát rồi lại khô khan.
Đời tôi giống hệt thế…lênh đênh mùa hạ lại
về.
PHAN THỊ VINH
3 nhận xét:
Đọc bài này của chị Vinh, tôi chợt nhớ bài thơ của ông Đặng Dung!
Rất cám ơn anh Phước bao giờ cũng đưa hình Vũng Tàu yêu dấu để lòng tôi thêm ấm áp!
Anh Phước ơi, nhìn những tà áo trắng này làm anh em mình có thời:
Em tan
trường về
đường mưa
nho nhỏ
em tan...
Rất nhớ và rất yêu thời tuổi học trò!
Bài chị Vinh viết giúp tôi viết một bài có tựa tên bà xã tôi trong đó (để nịnh vợ, he he): Nỗi Buồn Hoa Phượng (bài này không tiện đăng trên Chung Một Mái Trường vì không "cạnh tranh" được với bài này của chị Vinh, he he).
Khi viết bài này tôi nghiệm ra một điều: Tuổi trẻ của chúng mình, hay là của tôi, có lẽ chưa ghi đậm, thì bay đi tứ tán, nên mình luôn cảm hoài thời đi học.
Anh Phước và chị Vinh chịu khó qua bên TTM đọc bài của tôi nhen, he he.
Đăng nhận xét