Chẳng
biết tự bao giờ món bánh tai quạt mà lũ trẻ chúng tôi cách nay 50 năm thích gọi
là bánh tay cùi mới lạ, có lẽ do hình thù chúng như bàn tay không có ngón,cong
cong dòn rụm,vị mặn mặn,ngọt lạt lạt,nếu ăn với ly sữa lại càng hấp dẫn.Thủa
nhỏ, ngoại trừ bánh tai quạt còn có bánh tây lạt, bánh lỗ tai heo quyến rũ cái
miệng ham ăn của tôi lúc nào cũng thèm thuồng,chẳng bao giờ đáp ứng đủ ăn đến
chán.Lâu lâu ba mua về thì chia năm xẻ mười, mỗi đứa chỉ tròm trèm một cái,đưa
lên miệng cắn nhín nhín chỉ sợ mau hết,thêm mấy đứa em bên cạnh,thế là
phải chia sẻ cho em! Trong bụng chỉ mong sau này lớn lên, đi làm có tiền sẽ mua
cả ký về ăn cho đã .Bởi vậy, khi Phước Lương Hữu chủ Blog Chungmotmaitruong
giới thiệu bữa sáng với bánh và cà phê đã là gợi ý để tôi viết bài này ngay lập
tức.
Loại
bánh tay quạt thơm dòn ngày ấy tôi chẳng ao ước ăn với sữa lần nào vì
cuộc sống thiếu thốn.Đến khi có thể thỏa mãn được ước mơ thì dường như sự thèm
thuồng kia bỗng dưng mất tăm,hàm răng chợt ê ẩm khi chạm vào độ cứng dòn đặc trưng,
không thể nhai rau ráu như xưa để cảm nhận độ dòn tan của bánh, để nghe hương
vị thơm nhè nhẹ đặc trưng quyện quanh đầu lưỡi,cạnh bên còn có tách cà phê sữa
hảo hạng vẫn không thể tìm lại vị giác khi xưa ta bé mới ác.E hèm, không cần
làm cuộc khảo sát nào, tôi vẫn dư biết lứa tuổi của mình chỉ cần nhắc đến loại
bánh này là ai cũng có những cảm nhận riêng,độc đáo khó quên.
Thủa
nhỏ, tôi thường có những ước mơ nhỏ nhoi đơn giản để ươm mãi chúng suốt quãng
đời bôn ba của mình,xếp mơ ước vào miền ký ức đợi có dịp để biến
chúng thành sự thật.Mơ ước mua một ký bánh tay quạt đã được tôi thực hiện vào
một mùa hè khi các con tỏ ý muốn thưởng thức món bánh mà mẹ nhắc hoài,tôi ra
hiệu bánh mua ngay thế là ước mơ đã đạt ý nguyện,đêm về, tôi ngồi ngắm các con
ngủ say, ngắm chiếc lọ thủy tinh đựng vừa vặn ký bánh tay quạt ấy mà sung
sướng,nhẹ nhàng lâng lâng và ba mẹ tôi cũng không hiểu vì sao tôi đem
biếu ký bánh mời ba mẹ dùng với cà phê sữa.
Tuổi
thơ khó khăn khiến tôi mơ ước đủ chuyện, những ước mơ của tôi được biến thành
những dòng văn, thơ lãng đãng và chuyện thèm bánh tay quạt là chuyện đương
nhiên trong chuỗi ước mơ day dứt hoài nếu chưa đạt được.Vậy mới khổ!dù sao đó
cũng là thú đau thương mà tôi mãi ôm ấp để thăng hoa thành nỗi niềm mê hoặc
riêng mình.Ừ, chiếc bánh tay quạt đơn sơ vậy mà tôi có tưởng tượng quá lên
chăng?thật tình là không,đó là món ăn thấm đẫm kỷ niệm thời thơ ấu ngập tràn mơ
ước.Hiện nay, bánh bán tràn ngập cạnh tranh với nhiều loại bánh thơm ngon
khác,thậm chí bị lạc lõng vì lũ trẻ bây giờ không thích nữa.
Ngày
nay,với các phương tiện như lò nướng, công thức,nguyên liệu làm bánh phổ
biến trên mạng ai thích đều có thể làm cho mình mẻ bánh ưa thích, công nghệ
hiện đại của thế kỷ 21 tràn ngập sẵn sàng phục vụ thượng đế.Riêng tôi vẫn
thích chiếc bánh tay quạt của ba mua về khi tuổi chưa lên mười, đó là tấm
lòng của ba dành cho các con khi muốn chúng tôi biết thế nào là
bánh tay quạt.Mai sau này tôi mới hiểu vì sao ba chỉ mua cho mỗi đứa con
một chiếc bánh mà không thể là hai!!! Chao ơi,thời buổi khó khăn, kiếm sống đủ
lo cho các con ăn học đã vất vả,trách sao ba mẹ chẳng lo đủ cho đàn con không
thèm thuồng của ngon vật lạ.Thương ba biết dường nào.
Vậy
đó,bánh tay quạt với tôi là bầu trời mơ ước làm tôi liên tưởng nhớ đến mấy
lần trên đường đi học có một anh đã theo chỉ để dúi vào tay tôi
chiếc bánh lạt với nụ cười và ánh mắt vô hồn.Mẹ anh đi theo sau cười như mếu
nói:“ con của cô học giỏi nhưng thất tình và bị tâm thần về đây dưỡng
bệnh,chẳng hiểu sao mấy hôm nay cứ theo và đưa bánh cho cháu, cháu cứ nhận hộ
cô vì nếu cháu không nhận,anh sẽ không chịu về!”giọng bà buồn tênh nhẹ nhàng
khiến tôi cảm động,nhưng tôi vẫn sợ gương mặt khá đẹp trai với ánh nhìn vô hồn
ấy, sợ luôn chiếc bánh lạt không dám ăn dù rất thích.Khoảng hơn tuần, sau ngày
chủ nhật,hôm thứ hai đi học người con trai ấy không theo tôi nữa, nghe đâu anh
đã được đưa vào bệnh viện tâm thần Biên Hòa chữa trị.Chuyện này ám ảnh tôi suốt
thời gian dài, khó quên và tôi hiểu thêm đời người không chỉ có hạnh phúc, vui
sướng mà còn có khốn cùng, bất hạnh,bệnh tật.
Đời phù
du, biết thế mà sao tôi mãi nguyện cầu cho loài người được sống trăm năm
an lành,niềm vui và hạnh phúc ngọt ngào, dòn tan như những chiếc bánh tay quạt yêu thương thoáng nhớ bởi tuổi thơ yêu thương trong vòng tay mẹ cha ấm áp yên
bình.Bạn ạ!
PHAN THỊ VINH
Có một loại bánh lạt mà hằng mấy mươi năm nay không hề thay đổi kiểu dáng cũng như mùi vị,khi chúng ta vừa mới biết nhai,biết ăn bánh thì chúng đã hiện diện.Bệnh thì ăn chấm cùng với ly sữa bò,khi trưởng thành thì chấm vào cà phê...ngon nhất vẫn là ăn bánh này nhúng vào tách cà phê sữa.
Có người gọi mỹ miều là bánh rẻ quạt,tay quạt nhưng riêng mình vẫn thích gọi chúng bằng cái tên rất gần gũi và dễ hình dung hơn tuy rằng không được hoa mỹ chi cho lắm : BÁNH TAY CÙI !
( phuocluonghuu )
Có một loại bánh lạt mà hằng mấy mươi năm nay không hề thay đổi kiểu dáng cũng như mùi vị,khi chúng ta vừa mới biết nhai,biết ăn bánh thì chúng đã hiện diện.Bệnh thì ăn chấm cùng với ly sữa bò,khi trưởng thành thì chấm vào cà phê...ngon nhất vẫn là ăn bánh này nhúng vào tách cà phê sữa.
Có người gọi mỹ miều là bánh rẻ quạt,tay quạt nhưng riêng mình vẫn thích gọi chúng bằng cái tên rất gần gũi và dễ hình dung hơn tuy rằng không được hoa mỹ chi cho lắm : BÁNH TAY CÙI !
( phuocluonghuu )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét