21 giờ 24 /6/ 2012 .Tôi vừa về đến nhà thì điện thoại của Mai Yến gọi nhắn ra cà phê cáp treo gấp,có Tống Thị Thanh về Vũng Tàu muốn gặp đặng sáng sớm mai Thanh trở lên Sàigòn rồi đi Thái Lan theo vòng du lịch của gia đình.Hơ hơ, chuyện gấp gáp này với tôi xảy ra như cơm bữa, không có gì phàn nàn khi tranh thủ ra gặp nhỏ bạn bốn mươi năm không gặp, giờ gặp lại...tại sao không tới một chút chứ??? Vậy là tôi tranh thủ “tắm” cho mát và chạy tới điểm hẹn ngay tức thì.Phù,đường vòng biển bãi trước vẫn còn đông đúc lắm, tôi vừa chạy xe vừa tưởng tượng đến giọng nói Huế ngọt như đường phèn của Tống Thị Thanh hồi đi học ốm nhom, cao nhòng so với tôi, dĩ nhiên Thanh có đôi mắt đẹp hay chớp chớp mê hoặc thiên hạ nữa.Suy nghĩ miên man tới nơi lúc nào tôi không hay, sân Cà phê Cáp treo rộng mênh mông,tôi phải điện thoại hai cuộc lòng vòng mới định vị được chỗ Thanh và Ông xã cùng các bạn đang ngồi.
He he,tôi cười tươi và thật mừng khi Tấn Lại và Thanh bước về phía tôi mừng rỡ,Thanh và giọng Huế mê hoặc cất lên, đúng hắn không lạc vào đâu được dù bây giờ so với trước Thanh đã phát tướng hơn, gương mặt vẫn trẻ so với tuổi!Thanh giới thiệu với tôi Ông xã, con gái... cùng các bạn.Thanh khen những bài viết của tôi trên Blog chungmotmaitruong làm tôi nở lỗ mũi sung sướng, thêm Tấn Lại thuyết minh lại càng quá đã. Tôi ngắm Thanh và phát biểu thiệt tình: “ Nhờ họ Tống khá đặc biệt và giọng Huế của Thanh mà tôi nhớ tới giờ! Đơn giản vậy thôi chứ Thanh và tôi lúc đi học đâu có thân nhau?” Thanh cười giòn tan xác nhận! Cứ thế những câu chuyện bạn bè,kỷ niệm thời đi học được nhắc lại một lúc sau thì Ái Nhân đến! Lại những câu chuyện vì sao quen Thanh của Ái Nhân khiến tôi chợt thấy cuộc đời thật lạ kỳ và huyền diệu.Ông Phước cứ cười tủm tỉm chụp những tấm ảnh ghi thời khắc bạn bè gặp lại, Mai Yến cũng cười thiệt tươi hùa chuyện.Vui lắm lắm.
Gió biển mát rượi, ông xã Thanh nhắc chuyện ngày xưa hay ra Dinh ông Thượng tắm và câu cá, nơi bây giờ là khu vực Cáp treo lấn biển có quán Cà phê để chúng tôi ngồi hàn huyên tâm sự sau bao nhiêu năm lạc nhau giữa dòng đời.Bao nhiêu là ý tưởng cứ đan xen trong trí nhớ của tôi,kỷ niệm đẹp như trăng rằm thời hoa phượng mùa hè cứ thế tuôn trào làm chúng tôi tiếc nuối khi đêm đã dần khuya.Cuộc đời hạnh phúc chỉ thế này thôi, đòi hỏi gì cho phức tạp vớ vẩn, chúng tôi cũng nhắc các bạn do quá đột xuất nên không ra kịp để gặp nhau.Thanh cũng nhắc đến Nguyễn Thị Thanh Xuân, đứa bạn đã ngủ yên dưới lòng Đại dương từ lâu lắm mà tôi vẫn chưa nguôi ngoai nỗi nhớ.Một chút thoáng buồn về những khắc nghiệt đã qua len nhẹ trong chúng tôi khiến đứa nào cũng lặng im một lúc lâu như để tưởng nhớ một người bạn bất hạnh của mình.
Đời thật lạ và huyền bí,Tống Thị Thanh đã hai lần về Việt Nam mà hôm nay tôi mới gặp lại...hai lần trước do bận rộn tôi không đến hay lý do gì đi nữa thì bây giờ tôi cũng đã ngồi đây, ngắm nhỏ bạn bao năm xa lắc, thầm chia sẻ và mừng với hạnh phúc bạn đang có mà chúc thêm lời chúc đẹp đến với bạn và gia đình.Bất giác tôi thấy khoa học hiện đại quả là sướng, nếu không có Internet...làm sao chúng ta tìm ra nhau? Những trái tim và bàn tay bạn bè kết nối từ Blog chungmotmaitruong của ông Phước quý báu quá chừng! Tất cả là những cảm xúc để tôi cứ thế mà thăng hoa sau những giờ làm việc bận rộn, đêm về!một góc tâm hồn của tôi là bạn bè cứ thể ngập tràn ý tưởng về kỷ niệm để tôi gõ những con chữ thân quen trải hồn vào bài viết gửi Phước đăng Blog để bạn bè cùng đọc, cùng nhớ, cùng thương một thời đã qua mà bây giờ nhắc lại vẫn bồi hồi nhung nhớ.
23giờ chúng tôi chia tay nhau trong lưu luyến cùng hẹn gặp lần sau!Nhìn bóng Thanh ngả dài sau ánh đèn điện và bạn đứng đó từ giã khiến tôi buồn vui lẫn lộn.Thời gian gặp gỡ quá ít nhưng có còn hơn không. Bạn bè học Trường Thánh Giuse Vũng Tàu ngày nào vẫn hội tụ chưa nhiều do mỗi người đều còn những lo toan riêng,hoàn cảnh riêng, ngay đến tôi cũng vậy!Nhưng tôi đã cố nhủ với lòng mình:"Hãy cố gắng khi có thể, tôi sẽ có niềm vui gặp lại bạn bè dù chỉ trong khoảnh khắc”.Đó là sự thật đẹp nhất về bạn bè cùng dành cho nhau.Biền vẫn ầm ào phía dưới và tôi ra về trong nỗi nhớ, đường Quang Trung về đêm đẹp như tâm hồn tôi lúc ấy.Chao ơi, giữa mùa hạ mà sao nghe mát dịu vô cùng.
PHAN THỊ VINH
Đường vào nhà Tống Thị Thanh tại Thành Phố Huế
Lối vào nhìn thẳng ra con sông đào An Cựu
*Tháng 8 năm 2011,mình có ra Huế và theo lời chỉ dẫn của Thanh đã tìm được nơi ở của "Chị em nhà họ Tống".
phuocluonghuu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét