CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

HỌC SINH LÀM VĂN NGHỆ

Văn nghệ bao giờ cũng quyến rũ đa số đám học sinh như bùa mê.Thủa đi học ,mỗi năm chúng tôi có hai dịp trường tổ chức văn nghệ là dịp Tết và kết thúc năm học, đứa nào cũng sung sướng khi được chọn vào đội văn nghệ của lớp rồi hãnh diện hơn là vào đội của trường.Ngày ấy, tôi vốn có máu mê văn nghệ, có chút ít năng khiếu hát hò nên luôn luôn tham gia nhiệt tình các chương trình nhà trường tổ chức.Thời gian qua đã lâu, hơn bốn mươi năm còn gì? Ngồi nhớ lại mới hay những kỷ niệm đẹp thủa học trò không thể nào quên dù chỉ là những điều nhỏ nhất.Tôi còn nhớ có lần Thầy Hòa giám thị cho xem một đoạn phim văn nghệ của các anh chị lớp lớn làm tôi mê chết mệt, hay tuyệt...các anh chị diễn quá hấp dẫn và tôi lãng đãng mộng mơ những điều chỉ có trên sân khấu từ ngày ấy.
                                          NGUYỄN THỊ KIM HÀ-1970( BÌA TRÁI )
Năm cuối lớp đệ lục hoặc đệ ngũ ( tôi không nhớ rõ) tiết mục múa đầu tiên lớp chúng tôi tham gia là bài múa về dân tộc mà đến này quá lâu tôi không còn nhớ tựa bài ( hình như là bài Rừng Khuya của Lam Phương), chúng tôi súng sính trong những bộ váy dân tộc sặc sỡ do một bạn trong nhóm ( tôi không nhớ luôn các bạn tên gì!)mượn ,chính bạn dạy chúng tôi tập điệu múa này sau những giờ học,tôi cũng tham gia thật nhiệt tình nhóm múa đầu tiên của lớp mới ghê!!!Sau lần ấy tôi mới phát hiện thêm là văn nghệ chi phối cuộc đời mình từ đó.
TIẾN ( TƯỚNG TÀU )...PHAN THỊ VINH ( CHUỐC RƯỢU )
Rồi cuối năm lớp đệ tam chúng tôi diễn nguyên vở kịch thơ có nội dung ngợi ca tinh thần yêu nước của một nàng bán  rượu đem khóe mắt miệng cười lập mưu giết giặc Tàu đang đô hộ .Hôm đó thật vui, chúng tôi được các bạn trong trường hoan nghênh nhiệt liệt, tôi nhớ bạn Tiến trong vai tướng giặc , bạn đóng rất đạt khiến tôi sợ sợ và cũng ráng chuốc rượu độc để giết... cho đúng kịch bản!chuyện bại lộ,giặc vung dao và “tôi” chết ngã xuống sàn đau điếng, về nhà thấy một vết bầm,cả tuần mới hết Hic hic!...
Chúng tôi còn tổ chức các chương trình ca nhạc phòng trà, được bao nhiêu tiền gửi tặng trường mồ côi do các Maseur phụ trách.Lớp chúng tôi có những giọng ca hay như Phương Danh, Mai Oanh, Mỹ Loan,Thơm ( còn gọi là Tây,vừa hát vừa đàn Guitar ), và nhiều bạn khác nữa  tôi không nhớ ,chúng tôi quen với anh em nhà Le-Măng,Rờnêz, qua bạn Piezrô ( người Ý)học chung lớp...các anh có nguyên dàn nhạc sống,dạy và tập cho chúng tôi hoàn toàn miễn phí .Chưa kể đến nhiều anh chị khác (tôi đã quên mất tên) giúp chúng tôi làm văn nghệ bằng tấm lòng mà không tính toán.Chưa kể đến các buổi làm báo tường, đặc san vui nhộn, những bạn như Đồng Thái Xuân, Định...trang trí,viết báo đẹp tuyệt...Tôi  đem những kỷ niệm này vào trong những giấc mơ suốt tuổi học trò trìu mến cho đến ngày ra trường lên đại học,mỗi cuối tuần về nhà, tôi vội vã đến trước cổng trường để rưng rưng nồng khóe mắt,thoáng chốc thủa đi học trong tôi chỉ còn là kỷ niệm...
  Tuổi học trò vô tình nhẹ tênh với những suy tư đến nay nhớ lại, tôi mãi vấn vương về những lần tập dợt văn nghệ tuổi cắp sách đến trường mà thương thương biết mấy.Ngày ấy chúng tôi chẳng nghĩ gì ngoài những xao động đầu đời. Cũng hẹn hò đôi chút nhưng không xao lãng việc học, chúng tôi sinh hoạt văn nghệ vui vẻ thân thương và những cuộc tình chỉ như mây trời tít tắp,chẳng ra đâu với đâu và vài lời ngỏ tỏ tình trên trang giấy viết nắn nót sau giờ tập văn nghệ cứ làm tôi bâng khuâng...bâng khuâng nhưng lặng im vì nhiều điều khó nói nên lời.Tôi ngày ấy có bao điều khó nói chỉ bởi cuộc sống riêng tư không cho phép...chung quy là tôi bị trói buộc nhiều mặt không thể thoải mái vô tư như các bạn.Tâm hồn tôi hóa già cỗi để viết thành những trang thơ, hát những ca khúc du ca khi lo âu tương lai phía trước quá mịt mùng.Khung trời đại học Văn Khoa và Luật Khoa chỉ là một khoảng trống quá lớn, không ấm áp như thời trung học...và tôi tự dán lên bảng thông báo dưới sân trường nhưng bài thơ, bài viết ngắn tôi sáng tác mà không cần biết ai sẽ xem.
 Sau này vào đời tôi cũng làm nhiều nghề ...sàng lọc mãi thì ra tôi vẫn mê và có khiếu về văn nghệ để gắn bó đời mình vào nghiệp văn hóa nghệ thuật cho đến nay.Nhưng không có cuộc vui văn nghệ nào giống ngày còn đi học đẹp như giấc mơ hoa lung linh mộng ảo mà tôi và các bạn đã trải qua thời học sinh ngây thơ nhẹ hồn mộng ước.Tôi hiểu, đời người đẹp nhất vẫn là tuổi cắp sách đến trường...nơi ấy chính là khát vọng dấu yêu nhất cho chúng ta tìm đến một chân trời rực rỡ nắng vàng để cho ta làm đẹp cuộc đời mình.Bạn thân yêu,phía cuối chân trời đã là hoàng hôn rồi đó...cho chúng ta vội vã tìm nhau, ôn lại kỷ niệm xưa ngày chung lớp, chung trường cùng hát ,múa, cười vui để thấy đời và kỷ niệm sao đáng yêu chi lạ.Một chút thương thương sao bỗng gợi trong tôi niềm nhớ đến khôn cùng?

PHAN THI VINH

2 nhận xét:

Phan Vinh nói...

Phước ơi,Bài mới về ngày xưa bọn học sinh chúng mình làm văn nghệ nay chỉ là ký ức xa vời nè, Vinh nhớ cô ngoan còn trang điểm cho đám học trò một chút son môi, màu mắt...thật dễ thương!

A.N nói...

Vinh làm em nhớ năm Đệ thất, khi làm Trưởng ban Văn Nghệ lớp, em đã bắt mấy nhỏ bạn đứng sắp hàng, lấy tóc một đứa làm chuẩn rồi tự tay cắt mấy đứa còn lại cho...bằng chang để múa cho đẹp.Hú hồn hỏng đứa nào về nhà bị má oánh. Giờ nghĩ lại thấy sao mình "oai" dữ vậy không biết.Đúng là kỷ niệm thuở học trò không bao giờ quên...