Đời người từ thủa ấu thơ đến tuổi hoàng hôn trải bao thăng trầm dong ruỗi...thoáng chốc nhìn lại mình thì bao mùa xuân đã qua bỗng trở thành kỷ niệm!Kỷ niệm vui buồn đan xen lẫn lộn như những cung bậc mênh mông cuộc sống, tô điểm sắc màu khiến mỗi người không ai giống ai,người thì thành đạt, hạnh phúc, người thành đạt nhưng bất hạnh,cô đơn hay ngược lại, thậm chí có người luôn điêu đứng khốn cùng không có một ngày vui! Tất cả như một ván cờ đời huyền bí không ai biết trước việc xảy ra trước mắt...đừng nói đến việc biết tương lai xa vời.
Nói vậy để chúng ta là những người đang chạm cửa mùa đông cuộc đời mình xin hãy lắng lòng một chút...một chút thôi dù bạn đang hạnh phúc hay buồn đau, đang bình yên hay bão giông nghiệt ngã, các bạn hãy cứ tìm chút thư giãn dù chân ta chưa mỏi, sức ta vẫn còn, trái tim ta đang rộn rã bao điều yêu thương thế nào đi nữa cũng đến tận cùng bằng số là đời ta đã hơn nửa thế kỷ chân trần dong ruỗi,mấy mươi mùa xuân nắng ngọt ngào , hoa xuân tưng bừng thì xuân vẫn là xuân...chỉ có ta già đi, nhàm chán,muộn phiền bởi nay đời mình bỗng sao nhạt nhòa bạc phếch rêu phong?Triết lý đời như vậy nhưng không phải ai cũng dễ hiểu như nhau,vì thế mới có đời “thất tình lục dục”...Tôi phải lòng vòng như vậy rồi mới tâm sự vào chuyện: Tuổi già thư giãn hay thư giãn tuổi già? Ừ, nếu tuổi già thư giãn là ta chủ động và ngược lại...qua kinh nghiệm tôi thích chủ động hơn, cuộc đời mình có được phép chủ động ngay từ khi được nằm trong bụng mẹ đâu nhỉ? Chúng ta hoàn toàn bị động đấy thôi, đến đây thì tôi chợt nhớ lời thầy Phạm Quốc Dũng dạy anh văn,thầy giảng về văn phạm tiếng anh “thì bị động” thật ấn tượng làm tôi nhớ đến bây giờ và các bạn có nhớ câu: “I cut myself” có nghĩa : “tôi bị đứt tay” thật tuyệt. Các bạn thế nào tôi không rõ, riêng phần tôi cả cuộc đời mình là một chuỗi sự việc bị động lạ lùng, chẳng bao giờ tôi có quyền chủ động...ngoại trừ tôi có quyền chủ động viết nên những áng văn chương do tôi suy nghĩ bạn thân yêu ạ,nhưng chuyện có được các bạn xem và thích lại là hòan toàn bị động .
Dù vậy tôi vẫn không bao giờ chống lại những sự việc bị động đến với đời mình để tồn tại là quan trọng, nay ở tuổi chiều xuân, tôi vẫn hoài bị động, vẫn chưa làm được những gì mình thích, vẫn chưa có được “tỉ phú thời gian” như Cảnh Mai thường ví von là tôi đã thiệt thòi so với bạn rồi,nhưng “mắc mớ” gì tôi cứ đòi mình được như mọi người?!? Tôi đang thư giãn với những gì mình có dù thật ít thời gian...dù còn thật bôn ba phức tạp với đời riêng để vấn vương. Các bạn đã dành cho tôi quá nhiều hạnh phúc dẫu chỉ là một khoảnh khắc ngồi uống cà phê ngắn ngủi, một chút tâm tình chia sẻ đủ làm tôi mê mải sẻ chia! Đêm về tạo cho tôi những khoảng lặng suy tư mà thương thương hoài những gì mình vừa được biết.Ờ.ờ..chúng ta là người chứ nào phải Thánh để có đủ quyền năng khiến mọi việc theo ý mình chứ?nghĩ đến đây tôi chợt rưng rưng nhớ nhiều đến các bạn học ngày xưa chung lớp chung trường, nhớ Nguyễn thị Kim Huê cuối năm học lớp đệ Lục bạn cứ nắm tay tôi từ giã và mùa hè ấy bạn từ giã cõi trần do bệnh Lao cứ làm tôi nhớ hoài.
Thắm thoát đời mình như gió thoảng mây bay, tôi tìm lại được các bạn khá tình cờ lúc mình vẫn cứ mãi hoài mê mải, bị động trong cuộc sống hết biết , nhờ trời tôi vốn sống nhẹ nhàng và ráng quên những điều đau thương xảy đến trong cuộc đời nên tôi luôn thư giãn cho riêng mình để vui hát đời rong rêu du mục! Các bạn với những cuộc đời muôn màu muôn vẻ lại càng khiến tôi thêm nghĩ hoài, nghĩ hoài về thân phận kiếp người ở cõi trần gian mộng mị ,rồi thầm cám ơn ...cám ơn tất cả các bạn,những đóa hoa đời mà sau hơn bốn mươi năm tôi vừa gặp lại.Chao ơi! Xếp tiếp những vần tên dễ thương trong bộ nhớ của tôi là :Hữu Phước,Kim Hà,Mai Yến, Trần Yến, Cảnh Dung,Lâm Phượng, Phạm Xuân, Kim Xuân,Bùi Côi,Đào Lưu, Từ Hằng, Lành,Từ Tâm,Ngọc Loan,Tấn Lại,Kim Hoa, Tiếu Hoa,Phi Nam,Thái Xuân,Chánh, Thúc Hộ và còn nhiều nữa ...
Một buổi chiều sau giờ làm việc căng thẳng, vội điện thoại đến Phước ...vài phút sau tại quán cà phê 360 độ ngắm cảnh Bãi trước tuyệt đẹp, tôi lại được nghe những đùa vui dí dỏm của các bạn: Phước ,Hà, Mai Yến, Trần Yến, sau đó lòng vòng kéo nhau tìm quán ăn chiều,vui vui lắm,đó là thư giãn!Tôi chắc chắn mình giàu có hơn bao người vì tình bạn này,các bạn cũng thế, các bạn có thật nhiều hạnh phúc cho đời mình thư giãn khi tuổi về chiều thật là ấm áp.Tôi nghĩ đời mình thế là quá sướng, tuyệt vời mà không mơ ước gì thêm! Chỉ mong tình bạn của chúng ta vững bền hơn,thân thương hơn cho đời chúng ta thư giãn lúc tuổi chớm đông về.Tuổi già thư giãn chỉ cần vậy đã là sướng rồi.Vang vang trong tôi lời hát của ca khúc tình bạn mà suốt hơn bốn mươi năm đã có lúc lắng dần lặng lẽ buồn tênh giờ rộn vui trở lại !
Thắm thoát đời mình như gió thoảng mây bay, tôi tìm lại được các bạn khá tình cờ lúc mình vẫn cứ mãi hoài mê mải, bị động trong cuộc sống hết biết , nhờ trời tôi vốn sống nhẹ nhàng và ráng quên những điều đau thương xảy đến trong cuộc đời nên tôi luôn thư giãn cho riêng mình để vui hát đời rong rêu du mục! Các bạn với những cuộc đời muôn màu muôn vẻ lại càng khiến tôi thêm nghĩ hoài, nghĩ hoài về thân phận kiếp người ở cõi trần gian mộng mị ,rồi thầm cám ơn ...cám ơn tất cả các bạn,những đóa hoa đời mà sau hơn bốn mươi năm tôi vừa gặp lại.Chao ơi! Xếp tiếp những vần tên dễ thương trong bộ nhớ của tôi là :Hữu Phước,Kim Hà,Mai Yến, Trần Yến, Cảnh Dung,Lâm Phượng, Phạm Xuân, Kim Xuân,Bùi Côi,Đào Lưu, Từ Hằng, Lành,Từ Tâm,Ngọc Loan,Tấn Lại,Kim Hoa, Tiếu Hoa,Phi Nam,Thái Xuân,Chánh, Thúc Hộ và còn nhiều nữa ...
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét