Thủa
đi học là khoảng trời dễ thương, ngây thơ đến lạ,thủa ấy những yêu thương phơn
phớt môi hồng, những nhớ nhung nhẹ tênh như gió thoảng mây bay, rồi rì rào như tiếng
sóng biển lúc trời êm biển lặng,gương mặt bạn bè cứ thế mà đắm đuối điều khó tả
nên lời để trí óc mơ ngoài cửa lớp, mộng tưởng bóng hình ai đó,thậm chí mê mải
với lời một ca khúc trữ tình vấn vương lâng lâng đắm đuối! mặc kệ những phương
trình của giờ đại số, những hình học không gian khó hiểu để thả trôi suy tư về
những áng văn chương tiểu thuyết lãng mạn giờ việt văn.Đó là tất cả những gì
tôi còn nhớ, cảm xúc mỗi khi nghĩ về kỷ niệm thời trung học xa lắc lúc chiến
tranh khắc nghiệt nhọc nhằn.
Mỹ Loan-Mai Oanh-Thanh Xuân(X)-Thị Ngữ
Diễn
giải lan man là để tôi muốn kể về những cuộc hội ngộ bạn bè mà lúc chia tay đứa
nào cũng còn rất trẻ, tuổi mười tám, đôi mươi chấp chới vào đường đời mà không
đứa nào giống đứa nào,đứa thì thênh thang thảm hoa rực rỡ, đứa lênh đênh dong
ruỗi khốn cùng…cứ thế cuộc đời xô đẩy đến một ngày sau mấy mươi năm gặp lại,
cảm động mà không sao khóc rưng rưng như ngày chia tay năm học cuối, ngày mà
những cành phượng vỹ đỏ rực báo hiệu mùa hè dữ dội của một ngày lịch sử đổi
thay phức tạp.Bình yên trở thành hoang mang, biển bỗng bão dông và tất cả thay
đổi trong chớp nhoáng lạ lùng khó nói.
Rồi
cuộc sống cuốn hút,nhìn lại khi tuổi không còn trẻ nữa mới có dịp gặp lại bạn
bè, những gương mặt mà ngày chia tay trường lớp non choẹt đến nay đã là ông, bà
nội ngoại.Trời đất, nếu có phép màu cho thời gian quay trở lại tôi chỉ muốn tâm
sự với các bạn rằng: “ Chao ơi, sao mà ngày ấy chúng ta dễ thương đến thế, ngây
thơ đến thế để không dám nhìn vào mắt nhau? Để …tất cả ngọt ngào chia sẻ trở
thành chữ nếu lênh đênh biển vắng!”.Dù sao thì vẫn chưa muộn,bạn bè đã có dịp
gặp nhau tuy rất khó khăn để nhận ra nhau ngay khi mới gặp, tâm sự vài câu rồi
nhắc kỷ niệm mà mơ mơ màng màng nhớ quên lộn xộn.
Vậy
đó, nếu viết thì vô chừng, tôi có thể viết hoài viết mãi những điều trong tiềm
thức và những cái tên bạn học lần lượt nhớ thêm vào bộ nhớ vốn đã cằn cỗi bởi
thời gian.Những cảm xúc của tôi khi gặp lại bạn bè ở tận bên kia đại dương trở
về lần đầu tiên vẫn vẹn nguyên,kể ra đây thì rất dài được bắt đầu từ Trịnh Văn
Hoàng lần đầu bạn ghé nhà rồi Đồng Thái Xuân tại cà phê Lan Rừng tháng 7 năm
2011, Mỹ Loan tết năm 2014…và Tết năm nay là Phạm Cộng Hòa,tính ra có hơn 10
bạn đã về.Tôi cũng biết từ ý tưởng của Lâm Phượng mà trang Blog Chung Một Mái
Trường do Lương Hữu Phước chăm sóc, vun bồi kết nối ngày một đông hơn cùng với
các bạn ở Vũng Tàu,Việt Nam.
Trời
ơi, Vũng Tàu nhỏ xíu vậy mà bao năm tôi cứ loanh quanh với cuộc sống thăng
trầm, đợi đến tháng 7 năm 2011 tôi mới có dịp tìm đến bạn bè để từ đó tôi như
tìm ra một khung trời mới mà quen thuộc.Trong năm đứa bạn ngày xưa mùa xuân này
đã liên lạc thêm là Trần Thị Mai Oanh, đứa bạn tình cờ ngang qua nhà vào tháng
7 năm 1983 thấy cổng hoa đám cưới tìm ra tôi rồi bặt tăm tận hôm nay.Vậy là
Ngữ, Vinh, Oanh, Loan đã đủ …chỉ riêng Thanh Xuân vĩnh viễn ngủ yên ngoài
biển khơi nghìn trùng,nhắc đến là tim tôi đau nhói về đứa bạn gần gũi yêu mến
vắn số nhiều kỷ niệm của những ngày đổi thay khốn khó.
Nhà
hàng Lan Rừng Bãi Dứa ngày mùng 9 Tết Ất Mùi đầu năm 2015 đông đúc, Mỹ
Loan đã đặt sẵn nên vị trí ngồi đẹp, không gian thoáng đãng lịch sự, món ăn
ngon hợp khẩu vị.May là nhờ Lương Hữu Phước ghi hình Phạm Cộng Hòa,Nguyễn Hoài
Ngọc đưa lên FB nên tôi cũng không ngỡ ngàng lắm,nhưng nếu gặp tình cờ mà không
giới thiệu thì tôi không thể nhớ vì Hòa và Ngọc mập hơn nhiều, nếu nhìn kỹ thì
ánh mắt và miệng cười dí dỏm của Hòa là vẫn nguyên như thời đi học.Những tâm
tình cứ thế chia sẻ, những bức ảnh cứ thế được ghi lại và các món ăn ngon vơi
dần, cả bọn chụp hình lưu niệm và đi hát Karaoke.
Tại
Karaoke Tuyết Vân những tiếng hát vàng Nguyễn Phúc, Ngọc Thiện, Công Chánh,
Nguyễn Thắng,Trịnh Hoàng “đua tài” với tiếng hát vàng hải ngoại Mỹ Loan đều
trên 90 điểm,riêng đôi song ca Phúc-Loan đạt 100 điểm mới dữ dội.Tôi lại lãng
đãng ngắm các bạn vui vẻ hát những ca khúc một thời để nhớ, những tình khúc trữ
tình và các tiếng hát U 60 vẫn ngọt ngào quyến rũ…Thoáng chốc, tôi mơ màng nhớ
lại những mùa Tết thủa còn đi học và lớp mở phòng trà ca nhạc tưng bừng
vui ơi là vui tìm về bao nhiêu là kỷ niệm.
22
giờ 30, tôi tạm biệt các bạn để về vì sớm mai có việc phải làm, Mỹ Loan tiễn ra
tận cửa cứ làm tôi bối rối, tôi biết mình hay dễ xúc động dù bên ngoài luôn tỏ
ra cứng rắn. Trời đêm mát lạnh và đường phố vẫn đông đúc nhộn nhịp, đèn giăng
giăng và những cửa hàng vang vang tiếng nhạc xuân rộn rã .Một buổi tối thân
thương, ấm áp tình cảm bạn bè mấy mươi năm gặp lại, con số hơn 40 năm quả cũng
là kỳ tích đặc biệt.Yêu quý lắm các bạn thời trung học sau bao nhiêu năm vẫn
vẹn nguyên nồng ấm…hậu quả là đêm về không ngủ, lâng lâng viết nên những tâm
tình thân yêu này. Cám ơn các bạn thật nhiều.
Năm
mới, mến chúc tất cả bạn chung lớp chung trường Trung học Thánh Giuse Vũng Tàu
67-74 đã gặp, sắp gặp và sẽ gặp luôn chan hòa niềm vui, hạnh phúc tràn
đầy và an lành các bạn nhé.
PHAN
THỊ VINH
Hình ảnh,tư liệu : Lương Hữu Phước
Thanh Xuân(X) : đã mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét