CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI " CHUNG MỘT MÁI TRƯỜNG" CHÚC CÁC BẠN MẠNH KHỎE,VUI VẺ VÀ HẠNH PHÚC.

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

BÂNG KHUÂNG NẮNG HẠ

Mùa hạ là mùa nắng chấp chới trên vòm lá phượng trổ hoa rực rỡ, hoa phượng thường được lũ học trò ngày xưa thời chúng tôi mải mê làm thơ tình bâng khuâng xao xuyến.Cái thời mà chỉ biết chờ nhau sau ba tháng hè xa cách gặp lại khi khai trường vào năm học mới, thủa chân bước cuống quýt khi biết có ai đó phía sau theo về mỗi lúc tan trường mà không dám ngoái đầu nhìn lại.Mùa hạ còn là những buổi đắm mình với làn nước biển xanh mát mặn vị muối thân thương khó quên lạ lẫm…cùng những làn gió thổi vi vu trên những ngọn dương thánh thót cung bậc ca dao lâng lâng mộng mị thiên đường.
Ngày hè còn là những lao xao của mùa thi của năm cuối lớp 9 đến lớp 12 nhiều biến động lúc chiến tranh không còn ngoài nơi xa xôi nào nữa mà chiến tranh đã đến thật gần để đêm đêm nghe tiếng đại bác vọng về, nghe những lo âu chập chờn trong giấc ngủ và thiên đường cổ tích cũng biến mất cùng những ngày nắng hạ chói chang nóng bỏng.Thủa ấy, tôi chỉ là con bé mộng mơ ngày ngày ngóng cánh thư từ phương xa mịt mù thuốc súng rồi lo sợ, nỗi sợ có thật cứ khiến trái tim tôi đập mãi nhịp bất thường mà lo hoài lo mãi! Cho đến một ngày mùa hạ vừa chớm đủ khiến những cây phượng không thể nở hoa,mùa hoa phượng đổi thay lịch sử gieo mãi trong tôi nhịp tim chìm nổi.Mùa hạ đã dấu mất của tôi người yêu thương cho đến bây giờ!
Mùa hạ cũng là nỗi đam mê mỗi chiều ngồi ngóng nhìn về phía chân trời xa thẳm mà khóc thầm một nỗi đau âm ỉ suốt gần 40 năm không có thuốc chữa, nỗi đau mỗi khi mùa hạ về cháy bỏng những cành hoa phượng đỏ và con dốc Bãi Sau ngập tràn kỷ niệm ngày nào tôi và hắn hát ca khúc: “Tình khúc thứ nhất” và cũng là tình khúc cuối cùng vào một ngày mưa gió tả tơi: “Có biết đâu niềm vui, đã nằm trong thiên tai” nghe mà chát chúa và đắng nghét bờ môi.Nhạt nhòa hư ảo cũng đã bao năm đời sao mãi thăng trầm dâu bể sau gần 40 năm đảo điên vì cuộc sống nặng nề khốn khó.Mùa hạ 40 năm không chút bình yên đã khiến tôi như dấu mình đau đớn, tự rướm nước mắt đau thương cho riêng mình dấu biệt cơn mê.
Rồi mùa hạ lại có những cành phượng trổ hoa đỏ rực khi trái tim tôi đã không còn xao động với những điều thiên thần gãy cánh.Mùa hạ chấp chới những lo âu không chút bình yên lại đe dọa khiến đêm về tôi như mê mải sống mãi với bao kỷ niệm thủa học trò thơ đẹp nhất cho tôi quý những hạnh phúc của bạn bè chung quanh đang có rồi quên hẳn chính mình đang sống nhạt nhòa trong kỷ niệm lãng quên mà cứ nhớ.Vậy đó, cứ mỗi buổi chiều buông, tôi lang thang ngắm biển một mình để nghe gió lùa kỷ niệm gom về mong manh, như hạt cát nhỏ nhoi lắng đọng dưới chân buồn rồi khi nắng chiều tắt hẳn mới ngỡ ngàng quay về trong luyến tiếc.
Khi quay về,con đường dẫn đến ngôi nhà thờ và trường Thánh Giuse Vũng Tàu cũ luôn quyến rũ tôi trở lại dù chỉ đi qua chỉ để nhìn một chút, nghe tiếng lá rơi thảng thốt, nghe tiếng chuông vang vọng từ cõi xa lắc dội về từ sâu thẳm hồn mình  và nơi gốc cây ấy có hắn lặng im đứng đợi rồi cay nhòe mi mắt.Ai đó nói tình đầu khó quên dường như đến nay đã hơn 40 năm mà tình cứ nhói  mãi trong tim tôi cho mùa hạ bâng khuâng nhức nhối, cho cánh diều hẹn hò nơi biển vắng chiều mưa, chắp cánh ước mơ không trọn do diều đứt dây bay mãi tận khung trời xa thẳm nào mất hút…Hạ vẫn cứ buồn, lãng đãng bâng khuâng.
40 năm ròng tôi cố quên mùa hạ chia tay trường xưa kỷ niệm, cố quên mùa hè cháy bỏng khát vọng mình từng mơ ước để lặng chìm vào thương nhớ ngày nào bạn bè chung lớp, chung trường nay mới cùng nhau hẹn gặp, bạn bè hẹn gặp mà tình xưa vẫn biệt tăm đã chỉ là kỷ niệm và những trang thư đã tạm gửi vào sương khói lúc tóc đã mờ sương, lúc đời nhiều nỗi đau dằn vặt vẫn cố cười cho đời tìm thấy niềm an vui dù rất khó khăn mờ ảo.Đời bao giờ cũng không chiều lòng người, tôi biết vậy nên cũng hiểu rằng mình còn hạnh phúc hơn nhiều người chung quanh! Những người vẫn còn vất vả nhọc nhằn ngày ngày đối mặt nỗi lo cuộc sống khó khăn hơn mình.
Không hiểu vì sao mỗi năm mỗi mùa hạ về, nắng hè cháy bỏng trên những cành phượng vỹ đỏ rực ước mơ của tôi,  mấy mươi năm khi chia tay rời trường cách nay 40 năm ám ảnh mãi trong tôi khi nhớ lại những ánh mắt bạn bè trong trẻo nhưng đầy lo lắng,lo lắng về những điều mà tuổi trẻ lúc ấy không thể lường hết những biến động cuộc đời theo giòng lịch sử đắng nghét vị buồn đau khó tả cho tương lai thấm đẫm vị mặn chát đợi chờ…Tôi cũng bị cuốn hút theo giòng đời khắc nghiệt ấy,buồn tênh nghiệt ngã nhưng vẫn nhẹ nhàng so với nhiều người,nhờ nghĩ vậy mà tôi vượt qua được những ngày khốn khó đợi chiều về sau giờ làm việc ra biển tìm đập hàu, cào cồm cộp và làm tất cả mọi thứ để kiếm sống,dù vậy tôi vẫn thấy biển nghìn trùng đẹp tuyệt vời, xoa dịu hồn tôi những điều chua xót.
40 năm bạn ạ, quãng thời gian ấy là chuỗi khát vọng của cả đời người ước mơ mà không trọn không chỉ riêng tôi mà của cả bao người khi ở vào một thời nhiều biến động.40 năm trở thành nỗi niềm chất chứa bâng khuâng mỗi khi mùa hạ về…Tôi chỉ mong sao bình yên ngự trị và an lành dành đến tất cả bạn bè, những học trò xưa một thời kỷ niệm cùng tất cả mọi người đang sống thôi nhọc nhằn, an vui hạnh phúc đón mãi những mùa hè cho đến tận trăm năm của cả đời mình! Bâng khuâng mùa hạ của tôi chỉ nhẹ nhàng không mạch lạc thế đó …Bạn ơi.

PHAN THỊ VINH



Không có nhận xét nào: