Tháng
sáu, trời mùa hạ cho những cánh phượng đỏ rực và những ngôi trường nhộn nhịp
mùa thi, mùa chia tay…Chợt nghĩ thương thủa xưa cách nay 40 năm ngày tôi và các
bạn rời ngôi trường Trung học Thánh Giuse Vũng Tàu sau 6 năm học tập từ lớp đệ
thất (lớp 6 bây giờ) đến lớp 12 đáng lẽ gọi là đệ nhất nhưng đã được đổi tên
gọi từ lớp 9…Lớp 12 đến với nhiều biến động,học sinh phải thi tốt nghiệp Tú tài
theo kiểu trắc nghiệm IBM lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng lúc chiến tranh
đang dữ dội và khắc nghiệt.
Thắm
thoát mà nay tròn 40 năm, 40 năm hơn nửa đời người có biết bao đổi thay cho lứa
học sinh thời ấy…nhọc nhằn, đa đoan và hụt hẫng nhiều thứ.Những ước mơ khép lại
nơi cổng trường đại học, nhưng khát vọng tương lai chỉ còn bâng khuâng bao con
đường chông chênh phía trước để thay đổi một cuộc sống khác, phức tạp hơn, bôn
ba hơn nếu không nói là vô định!Những thăng trầm với tôi xảy ra từng ngày dữ
dội để kiếm sống, để vượt lên khắc khoải lo toan: Hãy cố yêu đời mà sống, lâu
dần đời mình sẽ qua!.Cứ thế 40 năm đã qua,tuổi thanh xuân và những khát vọng
cuộc đời trong tôi chuyển hướng khốn khổ,chợt nhìn lại đời chẳng còn gì ngoài
tuổi hoàng hôn tìm tới.
Cuộc
sống thật lạ,không chỉ riêng tôi, các bạn cùng học cũng gặp nhiều thử thách
không kém, tất cả như những cánh chim trời cứ tung bay về phía trước, mỗi đứa
một mảnh đời để sống và tồn tại dù gian nan, khắc nghiệt đang chờ…Vậy đó! Đến
khi gần tuổi hoàng hôn mới tìm lại nhau và ngôi trường xưa cũng đã được trả về
chủ cũ sau bao năm tuy làm nhiệm vụ trường học nhưng mang một tên khác và mất
hẳn tên trung học Thánh Giuse Vũng Tàu cho đến bây giờ.Dù gì thì tôi và các bạn
đã có 6 năm thân thương dưới mái trường có thầy cô, bạn bè yêu dấu,nơi mà chỉ
có tình cảm, kiến thức và những tấm lòng chan chứa ân tình của khung trời trong
sáng nhất.
40
năm, bốn mươi mùa hạ đi qua, có lúc tưởng chừng xóa nhòa tất cả kỷ niệm và
những mơ ước ngập tràn khung cửa lớp có ánh nắng hè lung linh cành phượng vỹ,
những trái tim non nớt đập nhịp yêu thương của những gì không rõ rệt mà khát
khao cháy bỏng.Cuộc sống khắc nghiệt đã đẩy đưa tôi và các bạn dong ruỗi mãi
đường đời vạn dặm, mỗi đứa đều có một mảnh đời riêng, thăng hoa, đắng cay, nhọc
nhằn rồi cũng đã như con sóng biển cuốn trôi nhạt nhòa tất cả…Chỉ đọng lại yêu
thương lúc tóc đã bạc màu.
Vậy
đó, với tôi những mùa hè kéo dài cứ ám ảnh không nguôi ngày hè 74 - 75 khủng
khiếp, ngày hè của lửa đạn chiến tranh và bạn bè ra đi biền biệt không về, mùa
hè cháy bỏng sự sợ hãi đeo mặt nạ cuộc đời của những kiếp người lang bạt giữa
biển khơi nghìn trùng sóng dữ,tất cả cứ ám ảnh khiến tôi mãi hoài e ngại,
rụt rè và hoài nghi lo lắng, sự sống tạm bợ long đong cứ qua đi, qua đi và tôi
già tự bao giờ không biết.Bạn bè tôi cũng vậy, chẳng ai nói ra và tâm sự
nhưng đó là nét chung mà cuộc sống lúc đó xảy đến phải chấp nhận và vùng
vẫy sống theo từng hoàn cảnh của từng người không ai giống ai.
Thoắt
đã 40 năm, ngôi trường già cỗi như chúng tôi già cỗi đã gặp lại nhau mừng mừng
tủi tủi.Trường đã đổi thay nhưng cây điệp già vẫn còn đó, hang đá Đức Mẹ nơi
ghi dấu bao lời nguyện cầu của các lớp học sinh ngây thơ dễ thương mộng ước
tương lai đều được Đức Mẹ nhân từ chứng giám, chở che ban phước để 40 năm sau
tìm về mắt lệ rưng rưng khóc chẳng nên lời! Giòng đời nổi trôi mong manh dễ vỡ
nhưng bạn bè tìm lại vẫn đong đầy yêu thương kỷ niệm,lúc hoàng hôn đang dần
nhạt nắng cuối chân trời, góc biển.Hạnh phúc dù nhỏ nhoi cứ khiến tôi ươm mãi
vào bàn tay run rẩy đợi chờ.
Dù gì đi nữa chúng tôi đã gặp lại dù chỉ
vài quý thầy cô yêu kính như Cô Bùi Thị Ngoan hai năm một lần tìm về gặp
đám học trò vẫn nhỏ bé thân thương và đem theo tặng học trò mình thỏi son, viên
kẹo ngọt của khoảnh khắc gặp mặt ngắn ngủi nhiều kỷ niệm.Thầy Nguyễn Hồng Tuấn
với tình cảm giữ những trang sách vở học trò và lứa chúng tôi có bạn Đồng Thái
Xuân vẫn được Thầy lưu giữ quyển tập Việt văn năm xưa tràn đầy kỷ niệm.Bên
phương trời xa xôi bạn bè cũng gặp các thầy trong đó có thầy Đoàn Ngọc Đa luôn
được chúng tôi nhắc mãi với niềm kính trọng.
Cuộc
sống thay đổi dồn dập và khắc nghiệt, tôi mong mãi một điều nhưng tầm tay mình
quá nhỏ bé để thực hiện khát vọng mà mình ấp ủ.Cuộc sống riêng không cho phép
tôi thảnh thơi tìm lại kỷ niệm, thầy cô và bạn bè như mình từng mong ước…Đành
vậy, phận đời hát rong chỉ kể lại những giòng tâm sự mà giải thoát ước mơ không
trọn khi gói kín riêng tư bằng những điều khó nói.Vì thế những buổi gặp mặt cứ
khiến tôi lãng đãng bâng khuâng hoài, những gương mặt bạn bè cứ thế chập chờn
hiện về theo giấc mơ thần tiên mà bấy lâu tôi bỏ lửng cố quên mà cứ nhớ.
Đã
có hơn 30 bạn bè liên hệ được,hơn 10 bạn từ khắp bốn phương trời đã về lại Vũng
Tàu rưng rưng nỗi niềm và những cái tên yêu thương ấy bạn Lương Hữu Phước chủ
Blog Chung Một Mái Trường và các bạn đang cố tìm, thống kê lại chỉ để gặp nhau
chia sẻ chút gì kỷ niệm trường xưa bạn cũ tưởng đã nhạt nhòa bỗng trở về
như mới chỉ hôm qua.Xin đem những ước mơ dù chưa trọn dành đến tất cả các bạn
thân yêu một thời chung kỷ niệm lớp học, sân trường mà khi chúng ta chạm vào
nỗi nhớ kỷ niệm ấy, những nhọc nhằn sẽ tạm quên cho đời mãi hoài xanh ngát yêu
thương như biển rộng, trời xanh tuyệt vời thân thương.
Xin
mời tất cả các bạn hãy cùng chung nắm bàn tay cho một lần gặp mặt kỷ niệm 40
năm ngày rời trường xưa yêu dấu dự kiến trung tuần tháng 7 năm 2014 của lớp
chúng ta niên khóa 67-74. Trường trung học Thánh Giuse Vũng Tàu nay chỉ còn
trong nỗi nhớ khôn nguôi ! Tháng 7 sau mùa thi, lúc những cánh phượng đỏ rực
chấp chới trên cành và có Đồng Thái Xuân hẹn lại trở về thân ái, nhờ
Phước và Xuân mà tôi đã tìm lại bạn bè sau bao năm thất lạc cũng giữa tháng 7
năm 2011….Mong lắm thay, danh sách bạn bè ngày một dài thêm kết nối yêu
thương dù bạn ở bất cứ nơi nào.
Hạnh
phúc gặp gỡ bạn bè đã bù đắp cho tôi những trăn trở, nhọc nhằn đời thường và
tôi cảm thấy mình hạnh phúc.40 năm, khoảnh khắc ấy đến nay vẫn đẹp mãi trong
tôi và các bạn để gọi mời mỗi khi có dịp về lại chốn cũ, trường xưa, hãy tranh
thủ ghé vào sân trường ngày nào, nơi tuổi thơ thanh xuân của tôi và các bạn đã
tìm thấy những mùa hạ cháy bỏng thân thương, ngập tràn nỗi nhớ.
Ôi!
40 năm mà cứ ngỡ hôm qua,bạn ạ.
PHAN THỊ VINH
Hình ảnh : Lương Hữu Phước
Công trình đã hoàn tất tuy nhiên Trường chỉ được phép dùng cho công việc Tôn giáo
HÌNH ẢNH KỶ NIỆM VỀ NGÔI TRƯỜNG CŨ
Từ năm 1975 đến năm 2012 ,nhà Trường được chánh quyền xữ dụng và mang tên Châu Thành
Sau khi nhận lại được Trường vào năm 2012,Cha Chánh Xứ Vũng Tàu đã cho sửa chữa lại
Tiệc mừng ngày trỡ về
Lý Thị Hội-Lê Thị Thanh Liễu
Đây là ngôi Trường Trung Học duy nhất ở Thành Phố Vũng Tàu còn mang hình dáng cũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét