Vũng Tàu vào xuân thật đẹp, biển trời bao la trong vắt hòa cùng
nắng vàng lung linh với ngàn hoa khoe sắc,lòng người cũng tưng bừng với nhiều
niềm vui, an lành hạnh phúc đón Tết Giáp Ngọ nhộn nhịp rộn ràng.Thời gian đúng
là nhanh khi thấm thoát mà đám bạn học Chung một mái trường Thánh Giuse
Vũng Tàu 67-74 ngày nào nay đã U60,gặp lại nhau mừng vui khôn xiết.Sau 40
năm,từ khi rời trường với nhiều ước mơ, khát vọng của mỗi người giờ cũng vẫn
thế tuy tóc xanh bạc màu, nụ cười,ánh mắt không còn hồn nhiên nữa nhưng vẫn dạt
dào tình cảm một thời “Ngày xưa học trò” hát mãi khúc tình ca trẻ trung,thân
thương như cổ tích.
Mùng
ba tết, cả nhóm họp tại nhà Lương Hữu Phước chủ Blog Chung một mái trường,
người có công kết nối bạn bè đến nay đã mấy năm ròng cho những bàn tay nắm lại
nhiều hơn từ trong đến ngoài nước.Thậm chí có người vẫn ở Vũng Tàu mấy mươi năm
mà lạc mất thật lạ lùng.Vậy đó, ngay đến tôi…cũng có thể do cuộc sống quá phức
tạp lẫn giòng đời bôn ba mà mãi đến giữa năm 2011 tôi mới thảnh thơi để tìm
chút gì kỷ niệm ngày xưa áo trắng sân trường,lạ lẫm ngắm từng gương mặt bạn bè
tìm nét thân quen,dáng hình ngày nào một thời hoa mộng mà bỡ ngỡ nghiệm ra nét
thời gian không thể nhạt nhòa trong trí nhớ từng ngày, mỗi đêm về đậm đà như
mới hôm qua.Những câu chuyện tình lãng đãng xa xôi, những kỷ niệm hẹn hò thoắt
bỗng quay về trên từng con đường, bãi cát biển thân quen cứ làm nhịp tim tôi
thổn thức.
Cuộc sống thật diệu kỳ và đầy huyền bí mà người ta thường gọi là
cơ duyên phải đúng thời gian nào đó thì mới hội ngộ.Thật vậy,khi tuổi hoàng
hôn, tôi càng thấy cuộc sống đầy ắp điều kỳ diệu và muôn màu,muôn vẻ! Mùng sáu
tết năm nay là sinh nhật của bạn Nam Hoa Tím và Trần Thúc Hộ được tổ chức cũng
tại nhà Hữu Phước với nhiều đầu bếp nổi tiếng trổ tài…Món ngon hấp dẫn là: Vịt
nấu cam, Hàu sốt nấm, chả giò ngũ vị do Nam Hoa Tím chế biến;Mỳ xào và rau củ
chiên,chả giò chay do phu nhân Trần Thúc Hộ chế biến ai ăn cũng tấm tắc
khen,đặc biệt có sự góp mặt của Mỹ Loan ( Loan Tầm Dương) từ Mỹ về.Buổi họp mặt
mùng ba do bận việc nên tôi vắng mà bụng thì tiếc ơi là tiếc bởi các món ngon
nổi tiếng không kém khi nghe kể lại: Bò kho do Kim Hà chế biến,dồi trường chiên
do Phi Bằng vợ bạn Thắng đảm trách,món chay cùng nhiều món khác mà tôi không
nắm hết.
Sau màn ăn uống luôn là ca hát Karaoke tưng bừng hoa lá mà các
giọng ca vàng tha hồ trổ tài với những tình khúc một thời cháy bỏng…nội dung
dường như nói hộ lòng mình mà ai cũng có thể tâm sự không sợ bật mí, mà bây giờ
có bật mí thì cũng thế rồi,tất cả đã trở thành dĩ vãng nhạt nhòa xa lắc, như
con thuyền rời bến để tìm một bến bờ khác mà người đời gọi là duyên nợ.Bất
giác, tôi thấy chuyện học trò ngày xưa đẹp như giấc mơ mùa xuân cho vấn vương
một thời nhung nhớ.Ngắm các bạn! những gương mặt quen thuộc ấy đến giờ vẫn thế
dù thời gian đã làm mờ đi nét đẹp một thời rạng rỡ thanh xuân, dù hạnh phúc hay
nỗi đau rồi cũng qua chìm trong giấc mộng bồng bềnh quá khứ…Có lẽ tôi vẫn
thường nhạy cảm, vấn vương hoài những điều sâu lắng! Ngày ấy ai không có một
lần thương yêu mà không dám ngỏ đợi thời gian trôi???
Vậy đó, những niềm vui đầu năm Giáp Ngọ đầy ắp và cũng lâng lâng
trong tim ai nỗi niềm khó tả tìm về đôi chút mơ hoa khó nói nên lời mà
tôi cảm nhận được ở từng bạn bằng tiếng hát, nụ cười,giọng nói, ánh mắt bâng
khuâng!!!Riêng tôi, tôi thích thả hồn mình vào những giây phút nồng ấm tình
thân ái bạn bè, thích cười bên những ly bia, chung rượu sóng sánh vị cay nồng
chưa uống đã say rồi cùng nhắc chuyện ngày xưa học trò nếu “không nói ra thì
không ai biết”,thích đùa vui thơ ngây thủa cách nay mấy mươi năm để có lúc giật
mình chợt tỉnh,chao ơi tuổi mộng ngày nào nay còn đâu mà tiếc.Thực sự,tôi vẫn
thích nhắc về chuyện tình Hữu Phước- Kim Hà, đôi bạn học sau mấy mươi năm tình
vẫn vẹn nguyên như thủa ban đầu ngày càng nồng nàn hơn trước…Đúng là “Cặp đôi
hoàn hảo” mà thượng đế đặc dành hiếm có.
Cuộc sống bao giờ cũng đẹp, tôi luôn tin như thế để thấy hy vọng…
bạn bè sau mấy mươi năm gặp lại cũng là niềm hạnh phúc.Nếu như đời không vui
thì hãy cố tìm niềm vui trong đó, dù nhỏ nhoi cũng là vui,đơn giản, nhẹ tênh
nhưng nhiều nồng ấm.Mỗi bạn đều có bầu trời riêng, cuộc sống riêng nhưng chung
kỷ niệm thủa học trò là điều nhất định,vì thế mà tôi luôn hiểu được khoảnh khắc
nào đó thoáng qua nhọc nhằn, buồn vui, hạnh phúc đều là số phận không ai giống
ai mà tất cả các bạn, mỗi phận đời thoắt nay đã sáu mươi năm của trăm năm đam
mê, khát vọng.Dù sao, tôi vẫn thấy các bạn hạnh phúc, thân thương và những nụ
cười thoải mái khi xuân về tết đến trong những lần họp mặt là lý tưởng.Mong ước
gì hơn bạn nhỉ.
Chà! Dường như đầu năm với bao niềm vui chi phối suy nghĩ của tôi
lãng đãng nên viết cũng chẳng ngọn nguồn mà thả trôi theo cảm xúc lạ lùng khó
tả.Những buổi uống cà phê tám chuyện với nhau nhất là với Mỹ Loan đã bao năm
không gặp cũng khiến tôi thêm phần xúc động,rồi cuộc vui nào cũng qua đi,cuộc
hội ngộ nào cũng đến giờ tạm biệt,buổi sáng chia tay bồi hồi thân thương cứ
muốn níu kéo thời gian dừng lại.Đời thật lạ, hội ngộ rồi chia tay theo vòng
xoay thời gian không thể dừng lại.Tôi ngẫm hoài để rồi hiểu ra rằng: Mùa xuân
bao giờ cũng tuyệt vời nếu có những cuộc hội ngộ thì lại càng thêm ấn tượng vì
chúa xuân luôn đẹp nhất, bạn bè luôn ấm áp tình cảm nếu mình biết tìm nhau và
chia sẻ.
Chúc các bạn mùa xuân mãi vui như mơ ước nhé.
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét