Vũng Tàu,
nắng, gió và mưa thật lạ! Cứ như những gì huyền hoặc cổ tích mà đám học trò hơn
40 năm trong đó có tôi bồi hồi mê mải nhớ.Không nhớ sao được những buổi chiều
dịu êm biển vắng với bờ cát mịn và con sóng biển mơn man chân trần cùng hàng
dương rì rào khúc du ca một thời thương thương, quên sao được những con đường
rợp bóp cây mát rượi trưa hè dẫn đến trường cùng tiếng chuông nhà thờ buông
vang vọng.Tôi thích những giờ tan trường cho áo trắng tung bay nhẹ tênh kỷ
niệm, thương tiếng lá rơi nhạt nhòa cuối hạ xôn xao của mùa tựu trường nay đã
xa lắc chơi vơi.
Vậy
đó,cuộc sống trôi nhanh bất ngờ và biến động cuộc đời mê mải gì thì khi bạn bè
chúng tôi gặp lại ai cũng đã tuổi hoàng hôn, lứa tuổi là ông bà nội, ngoại xen
lẫn nếp nhăn đời hằn trên gương mặt.Rồi những cuộc gặp nhau mừng rỡ, nhắc kỷ
niệm xưa…những buổi tưng bừng ngỡ được sống lại thời gian thủa trẻ học trò đùa
nghịch, thủa trái tim vừa như rung động bởi bóng hình ai kia cùng những lần hẹn
hò bâng khuâng khó quên dù mãi tận mấy mươi năm sau cứ nhớ.Nhớ ly đậu đỏ bánh
lọt chiều mưa nhạt nhòa, ly yaourt và chanh đường gieo mãi nỗi vấn vương hẹn hò
không trọn.Cứ thế, kỷ niệm ùa về mênh mang bao điều khó tả,tất cả chói chang
nỗi nhạt nhòa của thời thiên đường học trò hoa mộng tít tắp khi đêm về đậm mãi
nhớ thương.
Biển nghìn
đời sóng gió,khắc khoải những bí mật của bao thân phận kiếp người mong manh,
bạn bè mỗi đứa một nơi xa xôi trùng trùng, gặp lại nhau là điều may mắn
nhắc chuyện xưa cười vang thoải mái, mỗi đứa là một mảnh đời không giống nhau,
bất hạnh và hạnh phúc, thành đạt hay không thì cũng là thân phận ấy đã mấy mươi
năm chìm nổi lênh đênh, bao biến cố cuộc đời khắc nghiệt đa đoan, thênh thang
nhung gấm thì cũng đã già, tóc nhạt màu bạc phếch.Dù thế nào đi nữa thì đó là
bạn bè thủa cắp sách mộng mơ nơi mái trường Trung học Thánh Giuse Vũng Tàu, sau
1975 thì không còn nữa.
Chiều muộn
ngày chủ nhật tháng 8, đã lâu những cuộc gặp mặt lơi dần do cuộc sống bận
rộn…Vợ chồng Hữu Phước và Kim Hà, hai đứa bạn có một tình yêu và mái ấm gia
đình thật đáng ngưỡng mộ đã tổ chức buổi tối tại quán ăn Thiên Định bờ hồ Bàu
Sen sau chợ mới.Trời đất! cư dân Vũng Tàu mà ít ai biết giữa thành phố có một
cái hồ đẹp lung linh đến thế, sau bao năm, hồ bị lấn chiếm cũng nhiều nhưng
thật tình tôi cảm thấy cám ơn tất cả những ai đã gìn giữ hồ trong lành, sạch
đẹp có bờ kè bao quanh lịch sự, sau bao năm, cảnh quan đẹp lung linh khi đêm
trăng sáng hòa đèn đường thêm huyền ảo.Quán ăn có nhiều món vừa miệng, đặc biệt
là gió trời lồng lộng lăn tăn mặt hồ mát rượi.
Có khoảng
hơn 10 bạn đến dự: Tấn Lại, Tiếu Hoa, Cảnh Mai, Trần Yến, Ngọc Loan,Từ Tâm,Kim
Hường, Kim Hà, Hữu Phước, Trịnh Hoàng, Nam Hoa Tím, Ngọc Thiện gặp nhau cười đùa vui vẻ và cùng chia sẻ những chuyện tuổi già, sức
khỏe, cuộc sống.Ừ, thì cuộc sống ra sao cũng đến thế mà thôi, những mái đầu bạc
chụm lại tâm tình chuyện trên trời dưới biển, chuyện đời lắng lại và chia sẻ
điều bâng khuâng bạn bè…cứ thế thời gian trôi đến khuya mà không hay, trăng lên
cao sáng vằng vặc soi bóng xuống mặt hồ rất đẹp khiến tôi nghĩ đến những mộng
mơ đời mình chưa đạt tới rồi vẩn vơ đủ thứ trên đời.Ơi! các bạn của tôi, một
thời áo trắng tung tăng ngây thơ thân thương biết mấy cho vừa.
Cứ thế,
những nụ cười, những câu chuyện nói hoài không dứt nhưng trầm lắng trong đó một
nỗi ưu tư vì một bạn vừa lâm trọng bệnh.Cõi nhân gian phù phiếm ai kia rồi cũng
đến bến bờ của đời mình, bến bờ của con thuyền đời không còn lênh đênh dong
ruỗi nữa để đến một cõi khác, cõi không phải là chốn tạm trần gian trăm năm dễ
mấy ai sống trọn? Cứ thế, đời là chuỗi nhân duyên yêu thương, giận, ghét đa
đoan phù du mà ai cũng đắm chìm mê mải, sinh ra, sống và vĩnh biệt không ai
giống ai.Và rồi ngày sau cả nhóm đến thăm bạn, đoạn đường dài ngược xuôi đông
đúc không ai quen đến độ lạ lẫm ấy cứ khiến tôi chùng tay lái, chậm chạp với
những suy nghĩ rối bời khi nhớ tới lời của ca khúc Phôi Pha của NS Trịnh Công
Sơn:
“Ôi phù du
Từng tuổi
xuân đã già
Một ngày
kia đến bờ
Đời người
như gió qua”
Đời thật
vô thường,mới ngày nào gặp bạn còn vui đùa dí dỏm…nay đã nằm yên, gầy gò, chỉ
còn ánh mắt thể hiện tình cảm lúc bạn bè hỏi thăm và tim tôi như thắt lại
khi thấy nơi khóe mắt ấy giọt lệ buồn nhẹ lan đau xót.Người thân của bạn là ba
chị tóc đã bạc phơ, dấu tiếng thổn thức giọt lệ thương em, chị hai tuổi 80 thầm
thì: “Thương nó mới một tháng tuổi thì mất mẹ…Ba chị nuôi dưỡng em khôn lớn nên
người, tài giỏi”.Chao ơi, bạn ngày nào hiền lành, vui vẻ, tình cảm với
bạn bè giờ mong manh như sương khói!. Tôi mãi nhớ món cừu nướng ngon tuyệt bạn
chế biến tặng bạn bè thưởng thức vừa ngon, vừa quý ở tấm lòng để rồi lặng
im,lặng im để sẻ chia điều khó nói.Chỉ biết cầu mong bạn được ban ơn phước,
phép lạ khỏe mạnh, an lành.
Tôi ra về…đường như xa gấp bội! chung quanh vẫn là
những người xa lạ, náo nhiệt, đông đúc và khí hậu oi nồng nóng bỏng.Chưa ra tới
biển nhưng tai tôi nghe tiếng sóng cồn cào, cháy bỏng điều cầu nguyện, ước mơ
an lành, hạnh phúc và sống lâu trăm tuổi mà mọi người thường chúc nhau.Mong lắm
cõi nhân gian vui mãi kiếp người, bạn nhé.
PHAN THỊ VINH
Trần Như Mạnh,bạn chúng ta đã không may vướng phải một căn bệnh rất hiểm
nghèo.Chiều hôm nay chúng tôi đã ghé qua nhà để thăm hỏi anh ấy.
Bằng niềm tin vào tôn giáo riêng của mỗi người,xin hãy cầu nguyện cho bạn Trần Như Mạnh tai qua nạn khỏi.
Bằng niềm tin vào tôn giáo riêng của mỗi người,xin hãy cầu nguyện cho bạn Trần Như Mạnh tai qua nạn khỏi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét