Sau
mùa xuân tràn ngập hoa thơm cỏ biếc, nắng xuân dịu dàng và biển luôn thầm thì
bao lời yêu thương rì rào quyến rũ thì mùa hạ quay về với những cành phượng đã
trổ lá xanh, li ti những nụ hoa nhú đầy sức sống, đâu đó những cánh phượng cũng
đã bắt đầu khoe sắc màu đỏ bắt mắt lung linh dưới ánh mặt trời.Màu hè với tôi
năm nào cũng vậy, như bản tình ca bắt nhịp cùng mây trắng trời xanh, biển nồng
nàn sóng vỗ, ve rền rền cung điệu chơi vơi khó quên đến lạ khi nỗi nhớ đỏ rực
màu hoa phượng tìm về, nhớ con đường ngày xưa chân nhẹ tênh bước vội đến trường
và tiếng lá xào xạc dưới nền đường chạm vào chân bâng khuâng ý thơ vừa tới ,
hay cơn gió đầu hè khiến tà áo dài trắng tung bay, chao nghiêng vành nón lá,
nhớ lần đầu tay nắm lấy bàn tay của lần tỏ tình cuống quýt dễ thương.
Vậy
đó, mùa hạ về đem theo biết bao là nỗi nhớ của một thời áo trắng sân trường,
thời của những buổi hẹn hò và ly chanh đường ngọt mềm môi mắt nhìn đắm đuối,
chỉ bấy nhiêu thôi mà sao nhớ hoài mới lạ lùng! Lạ lùng cho đến tận khi tóc
trên đầu chớm bạc,con cháu đầy đàn vẫn cứ chơi vơi về những tình cảm len lén
đơn sơ của một thời tình thư viết vội, của một lần đôi bàn tay tìm nhau nắm lấy
ấm nồng cháy bỏng nhiều mơ ước….đó là tình học trò mênh mông niềm khó tả rồi
buông theo dòng đời nổi trôi, thoắt đó đã mấy mươi năm cho cuộc tình xếp lại,
đợi khi tóc bạc da mồi quay về xôn xao những đêm nhạt nhòa ký ức nhớ nhung, lúc
nỗi buồn cô đơn day dứt và tiếng chao nghiêng của chiếc lá lìa cành.
Ai
đó nói tuổi hoàng hôn không còn xao động cuống quýt bởi tình yêu? Theo tôi,xao
động thì có nhưng cuống quýt thì đã nhẹ tênh khung trời xa vắng, nỗi vấn vương
lẫn khuất nơi nào đó trong tiềm thức, trong tận đáy trái tim mệt mỏi mong
chờ không còn nôn nao như ngày xưa thủa còn tóc mượt mà, sức xuân căng đầy nhựa
sống, nỗi niềm chìm khuất chợt đến chợt đi hư ảo lắm chăng? Không! Tôi vẫn tin
vào tình yêu có thật dù ở vào độ tuổi nào, tình yêu khiến cho con người tràn
đầy sức sống và tình yêu cũng phá vỡ trái tim đập nhịp nhọc nhằn.Tất cả như trò
đùa con tạo lá lay để cho tôi hiểu được rằng: khi yêu, người ta có quyền nhưng
nhớ, mơ mộng và đau khổ vì xa cách, vì trăm nỗi khát khao bí ẩn khiến hạnh phúc
và đau khổ.
Tôi
lại ra biển ngắm bầu trời xanh trong, biển xanh trong mà thả hồn lãng đãng,
tình yêu ơi, người xưa ơi lạc mãi phương nào? Nếu có gặp lại sau bao nhiêu năm
rồi cũng thế mà thôi, chi bằng cứ để tình đẹp trong ký ức nồng nàn rồi mộng mơ,
sống mãi trong vùng trời kỷ niệm thăng hoa mà nhớ mà thương.Nếu có nhân duyên
thì đã gặp, đã hoàn hảo tròn đầy để nợ nhau nghìn đời vay trả…cho hạnh phúc lên
ngôi mà không có gì ngăn cách nổi.Nói theo số phận thì đây là cuộc tình của hai
người dành cho nhau, yêu và nợ nhau từ kiếp trước đến kiếp này, thậm chí kiếp
sau vẫn nồng nàn như thủa ban đầu vương vấn.
Trời
ơi! Những lúc không thể giải quyết thì kêu trời cho yên bụng với mối tình mãi
vấn vương nhẹ tênh xa lắc, chợt nhớ tới câu nàng Kiều thảng thốt khi nghĩ về
Kim Trọng:
Người
ơi gặp gỡ làm chi?
Trăm
năm biết có duyên gì hay không?
Vậy
đó, mới gặp đã trăn trở và dự báo cho mình câu hỏi muôn đời khó hiểu, chi bằng
cứ an phận như nàng Thúy Vân lấy ngay Kim Trọng làm chồng khi chị mình lưu lạc
chốn lầu xanh, nói theo duyên nợ thì Kim Trọng mới chính là nợ duyên của Thúy
Vân, với Kiều chỉ có duyên mà không nợ mà thôi, trong Kiều ẩn chứa bao nhiêu là
câu chuyện triết lý về duyên và nợ trải qua hàng bao nhiêu năm vẫn chỉ như
nhau, có khác chăng là quan niệm hiện đại hơn, táo bạo hơn là vậy.
Mà
thôi, chuyện tình yêu cứ như thiên tiểu thuyết ngàn đời giống nhau như khuôn
đúc, cùng một khuôn mẫu mà khi yêu người ta cứ mê muội cuồng si! Triết lý ấy
biết vậy mà vẫn cứ đắm đuối chìm vào không lối thoát, lạ và quen mê mải đi
tìm.Tôi vẫn lặng im ngắm biển, ngoài khơi xa kia là nghìn trùng xa cách, nghìn
trùng đắm đuối về cuộc tình đã xa mãi mấy mươi năm không hẹn gặp.Tất cả chỉ còn
là hư vô khi kỷ niệm cũng mờ dần với thời gian cho đến ngày lãng quên vì không
còn sức để nhớ, để vấn vương khối tình lãng đãng thời thanh xuân thơ dại, thời
mà chân như đông cứng lại khi biết có ai kia đi theo hay đợi ở cuối đường của
những buổi trưa hè tan học.
Tình
mãi vấn vương ư? Đó là sự thật cho đời tôi chao nghiêng nỗi nhớ, cho những cánh
phượng đỏ rực trên cành rồi rơi rơi theo từng cơn gió thoảng.Mùa hè nóng bỏng
mà tim tôi lạnh giá, cái lạnh bao năm chỉ mong sưởi ấm một lần vẫn chỉ là vô
vọng chìm khuất xa xôi và biển vẫn thế, cồn cào xao động nỗi nhớ như cuồng
phong bão nổi để cho tôi mơ hoài một chuyện tình đắm đuối đã rời xa, tình đã xa
mà sao cứ ôm ấp mộng mơ để làm gì cho cay nồng mi mắt, cho trái tim lỗi nhịp
mong chờ…và tôi thương tất cả những ai có nỗi đau quay quắt vì tình yêu không
trọn, thương cả cho mình đau đáu nhớ mong đến vô cùng.
Tình
chia ly để tình mãi vấn vương, đắng nghét đau thương.Tình đến mà không thành
cũng cứ day dứt chỉ biết nhìn nhau mà đau nhói…Tình ơi, sao mãi vấn vương để
đời thấm đẫm những cung buồn của lời thơ, tiếng nhạc:“ Từ lúc đưa em về, là
biết xa nghìn trùng”?
PHAN
THỊ VINH
Ảnh : Lương Hữu Phước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét