Không hiểu sao tôi luôn ấn tượng với
cây chuối, một loại cây có thể trồng khắp nơi mọi miền đất nước.Chuối là loại
trái ăn ngon, bổ rẻ nổi tiếng đặc trưng vùng miền khắp Việt Nam mà trong kiến
thức nhỏ nhoi của tôi vẫn hoài nhớ.Ngày xưa Vũng Tàu có chuối xứ núi ngon
tuyệt, ngọt và thơm phức, trái to, vỏ vàng óng,ruột vàng hấp dẫn,gọi vậy vì
ngày xưa chuối được trồng trên núi lớn,có lẽ do cây chuối chịu khô hạn giỏi rồi
cho trái ngon ngọt thơm lừng mới lạ lùng…Sau 1975, chuối Bom được trồng nhiều,
chuối xanh bán theo tiêu chuẩn lương thực tính bằng ký, được bà nội và má tôi
chế biến các loại cho đỡ ngán, ăn thay cơm.Riêng tôi cứ thèm thuồng chuối chín
cho có vị ngọt! nhưng thời đó khó khăn, có chuối xanh luộc ăn là tốt rồi dễ gì
đợi chín.
Mà
thôi, quả chuối chỉ là cái cớ để tôi giới thiệu đến các bạn hương vị của mùi
thơm lá chuối đã theo tôi suốt quãng thời thơ ấu đến bây giờ, lá chuối mãi hoài
là những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ nắng cháy lấy tàu lá che đầu của những giờ lặn
lội rừng sâu tìm trái trâm, mây rừng và lang thang mơ mộng.Khi lá chuối gặp
nắng sẽ héo đi có mùi thoang thoảng dân dã giúp cho mái tóc của tôi bớt cháy
khét để về nhà khỏi bị bà nội phát hiện,dù vậy bà vẫn biết, ai dè do bà ngửi
mùi lá chuối ươm trên tóc mà ra!Ừ, lá chuối nói riêng và cây chuối nói chung
đều có ích từ lá, hoa, trái, thân… thậm chí củ chuối cũng hấp dẫn,lá chuối được
tận dụng làm đủ kiểu gói bánh, lót lá khi nằm vì tàu lá chuối to bản,lót nằm
mát rượi lúc trưa hè,hoa chuối còn gọi là bắp chuối làm gỏi,ăn sống, trụng lẫu
thì tuyệt hảo.
Tất
tật cây chuối phục vụ đời sống con người không chừa thứ gì, rồi câu chuyện cổ
tích Trần Minh khố chuối nữa chứ, lá chuối có thể che thân của thời con người
còn khốn khó!Tôi thích câu chuyện cổ tích đậm chất nhân văn này rồi lâng lâng
cảm xúc liên tưởng tới hiện tại thấy mình còn hạnh phúc so với bao kiếp người
cùng khổ.Lá chuối theo tôi cả vào trong giấc ngủ, nhớ tiếng gió phần phật làm
rách bươm tàu lá chuối, thương thân phận người phụ nữ qua câu ca dao:
“Gió
đưa bụi chuối sau hè
Anh
mê vợ bé bỏ bè con thơ”
Hoặc
sợ hãi nhất là câu ca dao:
“Mẹ
già như chuối chín cây
Gió
lay mẹ rụng,con phải mồ côi…”
Thử
hỏi ai mà không nhói tim khi nghĩ về mẹ với hình tượng trái chuối chín lìa
cuống thì thật không có gì so sánh nổi.
Hồi
nhỏ tôi cũng thường sợ khiếp khi nhìn tàu lá chuối đung đưa tạo thành những
hình ảnh trong đêm dưới ánh trăng mờ ảo mà bất kỳ đứa trẻ nào giàu trí tưởng
tượng như tôi luôn sợ, lá chuối quả có một hương vị mùi khó quên, thơm ngọt khi
được gói làm bánh ít, bánh gai, bánh tét,bánh dầy, chả lụa …mà có một thời được
thay bằng bao nylon phần cũng do chuối cũng ít được trồng…Công nghệ đã khiến
con cháu đời này chỉ thấy cây chuối trên giấy, trên màn hình mà không sao nghe
được tiếng lá chuối phần phật trong gió, thấy màu sắc xanh mơn mởn của lá chuối
non gợi bao thương nhớ, do đó tôi luôn mải mê thèm mùi lá chuối của bánh tét
mỗi độ xuân về,thèm mùi của lá chuối gói xôi, gói bắp hầm ngan ngát tình quê
sao mà tuyệt vời khó quên đến thế.
Có
lần được ghé vào vườn chuối ở miệt vườn vùng quê Bà Rịa, tôi ngất ngây đi giữa
hàng chuối đang độ trổ buồng, mới hay độ thèm thuồng hương lá chuối của mình từ
lâu ngủ im bỗng bừng nhớ lại mà thương.Trời,tôi không thể quên đứa bạn hàng xóm
thường rủ tôi đi biển bắt ốc, khi đi bạn không quên cầm theo mấy tàu lá chuối
để tôi che nắng và trải lá trên cát biển ngồi nghỉ.Ngày đó tôi chỉ ngồi im nghe
bạn huyên thuyên kể chuyện trên trời dưới biển, chuyện cắt tàu lá chuối khéo
sao cho khỏi nhựa rơi vào áo thì coi như không thể giặt sạch và má sẽ
đánh đòn hằn mông để sau này tôi mới thấm rằng, ngày đó có người vì mình mà
thương đến vậy!Nhưng tôi thật là thơ ngây đến độ vô tư, tôi cứ nghĩ về tình bạn
đương nhiên là thế, chưa kể má của bạn có tài làm các loại bánh gói bằng lá
chuối để bán, lâu lâu bạn rủ đi chơi rồi ngồi ngắm tôi ăn ngon lành cái bánh ít
nhân dừa thơm phức,ăn xong tôi cứ cầm lá chuối hít hà mà không biết rằng hành
động đó của mình khiến bạn mong chờ má mình bán ế để được có chiếc bánh ít đem
cho tôi.Sau này vì cuộc sống bạn và má về quê rồi thất lạc đến tận bây giờ.
Cứ
nghĩ đến là tôi thấy mình mang nợ rất nhiều những tình cảm dễ thương của
kỷ niệm một thời tuổi thơ khốn khó và những người bạn nhỏ như những con sóng
mênh mang đổ hoài ra biển không trở vào bờ đến một lần trong giòng đời xuôi
ngược…để tôi, kẻ vương nợ ân tình thấm đẫm kỷ niệm suốt thời gian nhọc nhằn
tuổi nhỏ.Ngày đó, những kỷ niệm chưa trở về đậm nét như hiện tại, khi tuổi
hoàng hôn đến và có lúc chợt bâng khuâng nghĩ về ngày xưa nhạt nhòa kỷ niệm ấy
để nhớ nhung hoài.Mùi lá chuối đặc trưng luôn gọi tôi về trong những giấc mơ
mộng mị chân trần bỏng rát vì cát biển nóng trưa hè, tiếng tàu lá chuối trong
gió gieo mãi trong tôi nỗi niềm xa vắng…khi những đứa bạn hàng xóm, bạn thời đi
học mãi như con nước trùng khơi xa mãi tận phương nào.
Ừ,
mùi lá chuối gói bánh tét mỗi độ Tết đến thơm đến nao lòng, gợi bao thương nhớ
để tôi đêm về chợt nhớ rồi mất ngủ…Bạn ơi, nay phiêu bạt nơi đâu khắp các nẻo
đường đời mênh mông ấy?
PHAN
THỊ VINH
Ảnh minh họa trong bài trên là các công đoạn chọn lá chuối,cắt,phơi để gói bánh ít lá gai,một đặc sản miền Trung ( ảnh : Lương Hữu Phước )
Một loại chuối có hằng trăm nải chuối
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét