Trong
tất cả các mùa của năm,với tôi mùa nào cũng đẹp và có ý nghĩa riêng,mùa nào thì
biển nơi tôi ở cũng chan chứa sóng mềm dịu êm đến cồn cào nỗi nhớ.Sáu mươi năm
thịt da thấm đẫm mùi biển mặn,không biết bao nhiêu ngày đêm tôi chìm mình vào
làn nước xanh trong ấm áp mùa đông và dịu mát mùa hè của Bãi Trước, Bãi Sau,
Bãi Dâu, Bãi Dứa…Những giờ tan học hay nghỉ giữa giờ cùng bạn bè lang thang
biển vắng rồi nô đùa vô tư, mơ mộng chuyện thần tiên của nàng công chúa đợi chờ
hoàng tử !Cứ thế, tuổi học trò của tôi qua đi tràn ngập ước mơ, tràn ngập những
lời thơ tiếng nhạc và những con chữ, phương trình toán học,những bài công
dân,giáo dục, bài lịch sử địa lý bàng bạc oai hùng của tiền nhân cứ réo gọi
lòng yêu nước thương nòi và tự hào.
Trong
bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông nơi tôi ở là Vũng Tàu chỉ thuần nắng,mưa và gió,có
lúc khí hậu cũng dịu mát đến lành lạnh khi cuối năm không rõ rệt,nhưng
gió chướng thì đặc biệt, gió rát rạt dữ dội thổi tung cát vàng bờ biển và
tiếng sóng rộn rã nhịp điệu ồn ào khó tả khiến bất cứ ai đang yêu thì vui mừng,
ai nhớ nhung thì xốn xang nỗi nhớ.Những tà áo dài trắng học trò tung bay
khiến quay cuồng bao trái tim “tao nhân mặc khách”.Với tôi còn là những kỷ niệm
dạo chơi dẫm chân trần trên cát biển mịn êm và nghe hắn hát tình ca bên cạnh,
hắn cứ hát còn tôi cứ mộng mơ cầu nguyện một ngày thôi hết chiến tranh bom
đạn…hắn và tôi sẽ cùng hát bài “Lâu đài tình ái”.Đó là chuyện mộng mơ thủa tình
yêu học trò mong manh như từng con sóng nhỏ vỗ bờ.Không ai biết ra sao ngày sau
chìm khuất mộng mị hoang đường và mùa thu cứ mỗi năm lá cứ vàng thay lá cho
trái tim mình dần hoang vắng.
Gần 40 năm…mất dấu
cuộc tình thủa học trò ươm biết bao lá vàng rơi xào xạc bước chân,nắng cứ đổ
dài thương nhớ rong rêu và mỗi lần đứng trước biển, tôi lại nghe thương nhớ cồn
cào đau xót.Khi chiến tranh thì lo âu, hết chiến tranh thì cuộc tình tan vỡ
không lời từ biệt.Chao ơi! Tình yêu trở thành nỗi đau dài sợ hãi khó quên vì
cuộc tình không trọn day dứt đến khi tuổi hoàng hôn, khi có dịp đi trên con
đường đến trường ngày xưa mắt tôi vẫn dõi về nơi ấy như mới hôm qua để tìm bóng
hình ai đó đang đứng đợi hẹn hò!vẫn biết cứ nhớ hoài chỉ là vô vọng mà cứ nhớ,
nhớ quay quắt dù chỉ nghe lại câu hát: “ Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ…”
hay “đưa em tìm động hoa vàng”.Thời học sinh ngày xưa mơ hoa bằng ca khúc, bằng
những trang thư viết nắn nót vụng về, bằng những lời tỏ tình nhìn mà không dám
nói mà sao khó quên đến nao lòng.
Tôi luôn ngồi chết
lặng với giòng suy nghĩ hồi tưởng của mình mỗi khi có cuộc gặp gỡ bạn bè Chung
một mái trường Thánh GiuSe ngày nào,ngắm bạn bè sau bao nhiêu năm xa cách rồi
gặp lại với những gương mặt hằn nếp thời gian nhọc nhằn, và những lần gặp mặt
ấy cứ gieo mãi trong tôi niềm tiếc nuối bởi tuổi thanh xuân vừa chớm của thế hệ
mình quá nhiều thử thách.Và những bản tình ca được gợi lại nhưng mơ hồ quên mất
lời nhớ nhớ, quên quên.Những đứa bạn học của tôi ngày nào chẳng còn bao nhiêu
đang có mặt, đang tất bật với trăm ngàn bề bộn đời riêng,tất cả khó nói để trái
tim cảm xúc dâng tràn, để thức trắng đêm nghe thủa học trò réo gọi và tiếng lá
rơi rụng ngoài song cửa.Mắt đứa nào cũng ướt, hồn bâng khuâng về cuộc họp mặt
mà người bạn phương xa trở về,lâu lắm rồi tôi mới nghe tiếng đàn réo rắt hòa
lại với nhau và tiếng hát bạn bè dù không còn trong trẻo nữa.
Ừ! Kỷ niệm học trò, sân trường, lớp học, những cuộc tình thành hoặc không thành rồi cũng chỉ là kỷ niệm,kỷ niệm đẹp ươm bằng trang Blog mà Lương Hữu Phước dày công vun đắp để tập hợp lại bạn bè thất lạc tìm về.Sóng dữ dội cuồng giông rồi cũng đến thế này thôi,sau bao nhiêu thăng trầm mê mải, khốn cùng, ngôi trường xưa mất hẳn tên dù hình hài tương đối còn nguyên vẹn.Sân trường cũng đẹp hơn xưa và có bao nhiêu lứa học sinh đã tìm về bên hang đá nhỏ và Đức Mẹ Maria hiền từ? bao nhiêu học sinh đã vịn vào gốc cây điệp già cỗi mà thương lắm những lời hẹn hò bỏ lỡ mấy mươi năm giờ không còn nữa? Bao nhiêu học sinh thầm thì nhớ lại nơi vỉa hè hẹn hò có những hàng cây giờ đã già biết mấy?.Thời gian và biến động ngày nào vẫn hằn sâu một trời thương nhớ Trường ơi.
Ừ! Kỷ niệm học trò, sân trường, lớp học, những cuộc tình thành hoặc không thành rồi cũng chỉ là kỷ niệm,kỷ niệm đẹp ươm bằng trang Blog mà Lương Hữu Phước dày công vun đắp để tập hợp lại bạn bè thất lạc tìm về.Sóng dữ dội cuồng giông rồi cũng đến thế này thôi,sau bao nhiêu thăng trầm mê mải, khốn cùng, ngôi trường xưa mất hẳn tên dù hình hài tương đối còn nguyên vẹn.Sân trường cũng đẹp hơn xưa và có bao nhiêu lứa học sinh đã tìm về bên hang đá nhỏ và Đức Mẹ Maria hiền từ? bao nhiêu học sinh đã vịn vào gốc cây điệp già cỗi mà thương lắm những lời hẹn hò bỏ lỡ mấy mươi năm giờ không còn nữa? Bao nhiêu học sinh thầm thì nhớ lại nơi vỉa hè hẹn hò có những hàng cây giờ đã già biết mấy?.Thời gian và biến động ngày nào vẫn hằn sâu một trời thương nhớ Trường ơi.
Vậy đó, cứ mỗi khi
có dịp bạn bè gặp gỡ, tôi lại cứ rưng rưng hoài nhớ…những cái tên bạn bè lơ mơ
lẫn lộn, những câu chuyện Thầy Cô, bạn bè, trường lớp được nhắc lại rồi thương!
Thật tuyệt vời kỷ niệm thủa xa xưa học trò mãi mấy mươi năm sau mới tìm lại để
hun hút thấy đời sao diệu kỳ quá đỗi, nồng nàn chan chứa thấm đẫm vùng trời bao
la mà bao nhiêu năm bạn bè ngỡ không thể nào gặp lại!Trong số bạn bè học ngày
xưa nay ai còn ai mất rồi cũng chỉ là hoài niệm,nhân duyên chỉ có thế và bạn bè
gặp lại là hạnh phúc rất tuyệt vời.Tôi tin đời vẫn có hoa hồng cho mỗi bước
chân đi dù hoàng hôn đã dần chuyển sang màu tím,khúc du ca năm nào thảng thốt
bâng khuâng nhung nhớ vẫn nhạt nhòa không gặp…để ta đi tìm nhau suốt đời!
Mùa
thu vàng lá xào xạc những chiếc lá vàng rơi nôn nao như níu giữ chân người.Ôi!
mùa thu chấp chới bao hoài niệm cũng là mùa chia tay trường lớp, bạn bè đến nay
còn đậm đà nỗi nhớ chơi vơi và xa lắc cõi thiên đường cổ tích đã hằn sâu
vương vấn…Biết làm sao đây ? khi mùa thu vàng lá chút nắng chiều lay lắt còn
vương?
PHAN THỊ VINH
Hình ảnh : Lương Hữu Phước
Hình ảnh : Lương Hữu Phước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét