Đêm sinh nhật Trịnh văn Hoàng nghe Lý Thị Hội
hát Buồn Tàn Thu, tôi có một đêm không ngủ, nằm trăn trở để nhớ lại bao mùa Thu
đã đi qua. Thời học trò, mùa Thu thật ngọt ngào khi nhìn lá vàng rơi đầy con đường
hàng me, những chiếc lá nhỏ li ti chao đảo theo cơn gió. Tôi đứng nhìn nhưng chưa
biết cảm nhận được cuối Thu buồn và xót như thế nào. Một chút không khí lạnh
mang hơi hướm của mùa sắp sang Đông. Tôi yêu và được yêu xoay theo dòng thời
gian có mùa Thu làm chứng nhân.
Rồi
một mùa Thu đến tôi phải hát khúc ngậm ngùi. Nhìn mùa Thu dãy chết khi tình đã
ra đi. Cuộc sống như con sóng đưa đi rồi đưa lại. Dòng thời gian cuốn trôi, tôi
đi qua bao mùa Thu nhìn lại cuộc đời gần sáu mươi năm. Bạn bè họp mặt kể bao buồn
vui, ký ức thời học trò rồi luyến tiếc thời gian đi quá mau, tóc xanh đã phai màu
nhưng tâm hồn chúng mình luôn trẻ. Lắng nghe tiếng gió, nhìn lá rơi để thấy lòng
thương thêm cuộc đời.
Mấy
ngày gần đây thành phố mình đầy mưa, tôi xin viết tặng tất cả các bạn bè ở phố
Vũng bài thơ :
PHỐ MƯA
Trời xuống thấp mây đen thành phố
Gió ru buồn mấy chiếc lá khô
Chim tránh bão bao ngày về tổ
Cát lặng im chờ sóng xô bờ
Thành phố mây đen, trời xuống thấp
Cây sao già đôi mắt ngẫn ngơ
Mấy sợi mưa vội vàng lất phất
Trời buồn, lòng phố cũng xác xơ
Trời phủ kín mưa vây thành phố
Ngập phố phường, ngập cả hồn thơ
Cây sao già nghiêng mình cây đổ
Trăm năm đứng đợi mãi thành khô
Thành phố bây giờ mưa phủ kín
Lạnh cả không gian rét cả lòng
01/10/2013
Lê Thị Ngọc Liên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét