Thời gian bao giờ cũng khắc nghiệt với bất
cứ ai sống ở trần gian bụi bặm nhọc nhằn,cuộc sống mải mê và không bao giờ
thảnh thơi đeo đuổi con người kể từ ngày bắt đầu cắp sách đến trường.Những
trang kiến thức, những lời thầy cô giảng là những hành trang mỗi ngày mỗi nặng
nề thêm trên vai mình,trong trí óc mình để có thể bước vào đời đỡ lo âu, sợ
hãi.Tất cả là điểm tựa vô giá cho những đứa trẻ lứa chúng tôi ngày nào còn thơ
dại tập làm quen với biển đời dâu bể, với biết bao thử thách đợi chờ.Một cuộc
thay đổi dữ dội về lịch sử khiến tất cả như bị ném vào cuồng giông bão tố cứ
thế mà đi thẳng về phía trước, không được suy nghĩ, không được ngoái đầu về
phía sau tìm lại kỷ niệm học trò, chỉ bởi cuộc sống đã là thế!
Rồi
mấy mươi năm sau,khi tóc xanh bạc màu, khi tuổi thơ chỉ còn nhớ nhớ, quên
quên, khi bạn bè đứa còn đứa mất, đứa thất lạc tận phương trời xa lắc, đứa nọ
đứa kia với mảnh đời khốn khó gặp lại nhau,chung trường, chung lớp...thậm
chí chỉ cần chung trường, hoặc chỉ là cùng biết về ngôi trường ấy, cùng học
thầy cô, tất cả cũng đã gần nhau hơn, nắm lấy bàn tay, tâm sự chia sẻ cho yêu
thương kết nối, cho gần gũi thêm hơn! Tôi mới chợt nhận ra rõ hơn về trái tim
mình bấy lâu đập chỉ theo quán tính, theo sự sống đơn giản là muốn sống thì tim
phải đập, phổi phải thở và trí óc phải suy nghĩ.Kèm theo trái tim tôi có nhịp
thở khác, nhịp thở bạn bè,nhịp thở của mấy đứa em tuy không chung lớp chung
trường nhưng lại chung bao niềm ước mơ cổ tích,ước mơ đời bình yên nồng nàn hoa
lá.
Bạn bè
chungmotmaitruong là điều quý báu,bạn bè,em út không chung một mái trường cũng
quý báu như nhau.Vì thế mà tôi đã để trái tim mình đập thêm một nhịp khác,một
nhịp nữa trong mấy mươi nhịp thường tình mỗi ngày tôi vẫn ăn, uống, thở không
khí trong lành mà sống là vậy.Tôi thầm cám ơn cô Bùi Thị Ngoan, người đã kết
nối yêu thương giữa tôi với anh, chị, em bên THVT68-75 qua Blog Tri ThiênMệnh,trái tim và tấm lòng của cô thương lũ học trò bao giờ vẫn vậy, không thay
đổi mà ngày càng đậm đà hơn.Buổi tối 13/1/2013,tại quán Cà Phê Thiên Đường,nhóm
Blog Tri Thiên Mệnh mời Lương Hữu Phước,chủ Blog Chungmotmaitruong và tôi đến
dự.Tôi nôn nao như lần đầu đến dự kỷ niệm một năm thành lập Blog của các bạn
vậy.
Buổi
gặp mặt khoảng gần 20 người dễ thương và nồng ấm, nhẹ nhàng chứ
không ồn ào tưng bừng như nhóm chúng tôi.Dường như các bạn, các em đạo mạo,kín
đáo,dịu dàng khi cùng nhau gặp gỡ hay phải giữ lễ vì có khách là tôi và
Phước?.Những cái tên được giới thiệu hoài tôi vẫn không thể nhớ dù biết như vậy
là tệ lắm nhưng trí óc dở thế phải chịu chứ biết làm sao? Tôi chỉ lõm bõm nhớ
được vài người do có điều kiện gặp hoài:Dũng,ÁiNhân,Hồng Anh,Lượm,Thắng,Thẳng,
Thủy, Hằng,Huỳnh, Sơn...(nhờ Ái Nhân thêm vào cho đủ nhé!).Phước tác nghiệp với
chiếc máy ảnh quen thuộc để ghi lại hình ảnh kỷ niệm sẽ rất khó quên sau này.
Những
câu chuyện thầm thì,những trao đổi tâm sự chuyện đời, chuyện xưa đi học,chuyện
sức khỏe tuổi già .v.v. những ly cà phê,nước ngọt cạn dần,dĩa Snack thập cẩm
cũng từ từ vơi nhưng không khí tâm sự bắt đầu nóng lên thì thời gian cũng vừa
khuya.Phải chia tay trong lưu luyến.Tôi nhớ nụ cười và tiếng nói pha lẫn tiếc
rẻ của Hồng Anh khi chào tôi ở bãi giữ xe vì phải vội vã đi làm trước đó, nhớ
tiếng cười của Lượm dòn tan, nhớ đôi mắt nheo nheo của Ái Nhân, tiếng chào của
Thu Hằng,điệu bộ bẻn lẽn của Thẳng,lời kể biết tôi của Thủy...Tất tật cứ làm
tôi đêm về ngủ đem cả vào trong mơ mới lạ.Ừ, do tánh tôi nhạy cảm,dễ lãng đãng
mơ hồ nhưng tôi lại thấy mình hạnh phúc bởi những điều lơ mơ ấy, lại chính là
thăng hoa cho đời thêm đáng sống,nếu không thì cuộc đời tẻ nhạt, chán ngắt khi
sống mà chẳng có yêu thương.
Trên
đường về, lái xe song song cùng Ái Nhân và Lượm, Thẳng tôi mới biết Lượm ở tận
Long Hải qua Vũng Tàu để gặp bạn bè rồi tạm nghỉ ở nhà Ái Nhân sáng mai mới về
Long Hải.Chao ơi,nếu không cố gắng chúng ta sẽ không có những khoảnh khắc bạn
bè vô tư thoải mái khó tìm dù tuổi đã hoàng hôn.Trời càng về khuya càng lạnh,
gió biển thổi lồng lộng nhưng với tôi là ấm áp, thiệt tình không màu mè chút
nào vì tôi biết và cảm nhận được sự thương mến của anh chị em Blog Tri ThiênMệnh dành cho Phước và tôi,như thế là quá đủ cho những mối thân tình của cuộc
đời mình.
Biển
vẫn nhẹ nhàng và có lúc cuồng nộ, tình bạn bè chỉ có yêu thương chan chứa
nồng nàn.Tôi đã ươm thêm một vườn hoa nồng thắm ân tình từ những cành hoa đẹp
cho đời thêm ý nghĩa.Và mùa xuân bao giờ cũng đẹp tuyệt vời.Bạn ơi, có thấy vậy
không?
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét