Buổi sáng dù bận rộn, tôi vẫn tranh
thủ mở máy và lướt Web! Lòng bỗng rộn vui khi Phước Lương Hữu đăng Quyết định
chính thức giao lại ngôi Trường Trung học Thánh Giuse Vũng Tàu cho Nhà Xứ sau
mấy mươi năm trưng dụng.Tôi thở phào! Vậy là tất cả mơ ước đã thành sự thật dù
có muộn màng vẫn còn hơn không.Tôi vui rộn rã và chắc chắn các bạn cũng thế! Một
khung trời với chỉ 6 năm gần gũi lớp học, sân trường đơn sơ đến thế mà sao tôi
ngập tràn bao nỗi nhớ và kỷ niệm? Thủa dùi mài kiến thức ...lẫn yêu thương cho
rộn chút tình yêu tuổi học trò vương vấn!
Bầu trời vốn xanh giờ xanh hơn sắc màu hy
vọng, tôi chạy xe trên con đường đến trường mà hát thầm ca khúc mình yêu
thích...Trời đất ơi, một buổi sáng đầu tuần tuyệt diệu khi tin vui không phải
chỉ riêng mình.Trường cũ hiện ra ngay trước mắt,tươm tất hơn và sáng sủa hơn dù
vẫn còn nhiều bề bộn do đang sửa chữa!Hối hả đến nơi của cuộc hẹn công việc tôi
đem cả cảm xúc lâng lâng vui sướng ấy vào cả cuộc trao đổi thành công.Ừ,cuộc đời
vẫn đáng yêu như tôi từng lạc quan dù có lúc tận cùng khốn khó vẫn có những niềm
vui nhỏ nhoi đơn giản chẳng phải lợi ích gì thiết thân đến mình mà cứ vui là
vậy.Những hàng cây cổ thụ chung quanh các con đường vẫn đẹp!không gian nhà Thờ
Vũng Tàu yên ắng với hàng rào cây cắt tỉa công phu bao năm rồi không thay
đổi...tôi ngỡ ngàng đứng lặng im mà ngắm say mê: Thương lắm trường ơi, một thời
áo trắng học trò.
Tiếng chuông điện thoại reo lên!
Phước Blog gọi ra quán cà phê quen thuộc ...thế là gút công việc nhanh chóng để
tới.Nắng và gió biển Bãi Trước mang vị mặn mà biển cuối thu có pha chút nồng nàn
làm tôi thêm thoải mái.Tới nơi,Ông Phước và Trần Yến đang ngồi sẵn, vẫn chiếc
máy ảnh quen thuộc để trên chiếc ghế cạnh Phước, Trần Yến cười chào và tranh thủ
ăn xong hộp yaour đang dở...He he lần đầu tiên tôi tới trước Mai Yến do bạn còn
bận phụ má công chuyện.Trần Yến cười nói : “ Hổm rày không gặp nên nhớ!!!” dĩ
nhiên tôi cười toe đáp lại, nắm tay bạn ...làm tôi nhớ có lần bàn tay ấy Yến
Trần đã đau khớp,rất đau nếu bóp chặt!sáng nay bàn tay Yến Trần mềm mại hơn và
tôi chỉ dám siết nhẹ đủ thể hiện tình cảm,bụng vui vì bệnh của bạn đã nhẹ
hơn.
Ông Phước cười mỉm mỉm cùng chiếc máy ảnh đã
kịp cầm trên tay chụp hình khi cần,bây giờ Phước lên bậc “Sư phụ” chụp những
tấm hình thiệt hay, ý nghĩa.Những câu chuyện chào hỏi và chuyện vui cứ thế tuôn
trào..., chỉ có 4 người! thường vắng tôi do bận việc lại hào hứng với những
chuyện xưa thời đi học kể hoài không hết, lại mhắc tên những bạn bè, lại những
chuyện đời từ trang Blog Chungmotmaitruong,Facebook...những lo toan cuộc sống đã
qua.Quan trọng,vui nhất hôm nay là quyết định bằng văn bản trả lại ngôi trường
xưa chúng ta đã học mà Cha Huyên vừa thông báo.Như vậy là tuyệt vời,cuộc đời vẫn
đẹp sao, đơn sơ hạnh phúc.Phước bàn chuyện bố trí một buổi đến gặp Cha để trao
tặng số tiền đóng góp của bạn bè từng học tại trường, số tiền tuy không lớn
nhưng là tấm lòng của các cựu học sinh mong góp chút gì đến ngôi trường xưa đã
học.
Chúng tôi ngắm trời biển bao la, màu
xanh của biển trời bao giờ cũng đẹp trong tôi,cứ ngắm nhìn không gian ấy là tôi
quên hết những nhọc nhằn mệt mỏi đời thường và những lần cà phê cùng bạn bè đã
xoa dịu trong tôi những xốn xang khi công việc không bằng phẳng,làm thăng hoa
hơn niềm vui khi việc làm thuận lợi.Bấy nhiêu đã đủ cho cuộc sống khi tuổi về
chiều của đám bạn bao năm gặp lại, nghĩ là sướng lâng lâng.Trước tầm mắt những
chiếc tàu chạy trên biển chậm chạp như đang thả trôi, tôi chỉ mong bình yên như
đang bình yên và tạm quên những công việc mình đang bận rộn. Cuộc đời luôn có
những bất ngờ khó nói,đời người cũng chỉ như bốn mùa của năm mà tôi đang ở cuối
mùa thu lấp lánh nắng vàng,tất cả nhẹ tênh sau bao thăng trầm chìm nổi.Bạn bè
xa xưa,mới quen đã dệt trong tôi hương vị tình cảm nồng nàn khác lạ mà ngày thơ
trẻ chẳng bao giờ nghĩ tới.
Trường xưa nay đã trở về với chủ nhân
cũ và những đứa học sinh thủa ấy thắm thoát đã già tìm về kỷ niệm,Thầy, Cô,bạn
cũ và những trái tim tuy già nhưng vẫn hạnh phúc vì niềm vui khó diễn tả nên
lời:Thương lắm trường xưa,thầy cô, bạn cũ thấm đẫm chân tình!
PHAN THỊ VINH
1 nhận xét:
Cám ơn anh Phước và cám ơn chị Vinh.
Không biết phải bày tỏ ra sao ngoài hai chữ đơn giản: RẤT VUI!
Trường mình có lẽ còn cần nhiều giúp đỡ trước khi hoạt động. Mong các bạn gần xa tiếp tay!
Đăng nhận xét