Vũng
Tàu là vùng đất phương Nam nắng vàng rực rỡ,cảnh đẹp biển trời bao bọc
nên lúc nào cũng mát dịu hiền hòa.Biển là nguồn sáng tác văn, thơ,nhạc,
họa nên Vũng Tàu cũng là một trong những nơi quyến rũ bất cứ ai đã đến
Vũng Tàu rồi nhớ mãi.
Riêng tôi, ở nơi đây đến nay tròn 60 năm, nhìn ngắm mỗi
ngày biển khơi mênh mông bao mùa con nước lớn ròng, bao mùa gió chướng
cuốn những hạt cát biển li ti đều tăm tắp quất vào mặt rát rạt, và gió
mang vị mặn của biển khiến màu da rám đỏ sắc hồng khỏe mà đẹp của cư dân
xứ biển…Biển cũng cuồng nộ con sóng dữ vào những ngày bão nổi và mặt trời bị
che khuất bởi những đám mây đen kịt khiến cuộc tình của những đôi yêu nhau
không thể hẹn hò cháy bỏng lúc đêm về, lúc những giờ được nghỉ học đột xuất.
Ngày
ấy,mặt trời luôn lung linh như những chùm hoa nắng chiếu xuyên qua kẽ lá của
cây bàng mấy trăm tuổi dọc đường Bãi Trước, nơi những đứa học trò sau giờ tan
trường đi bộ ngắm hoàng hôn dần tắt trên biển với những giọt nắng lung linh
chấp chới trên mặt biển, chỉ đi như thế mà lặng im để tận hưởng hạnh phúc thanh
bình dù lúc ấy bom đạn chiến tranh vẫn khốc liệt và có nhiều đứa bạn đã ra đi
mãi không về. Tôi cũng sớm hòa mình vào hồn biển, vào nắng chiếu ngập
tràn Bãi Trước, Bãi Sau, Bãi Dâu, Bãi Dứa trong rừng dương rì rào gió gọi, để
nghe dạt dào tình yêu vừa chớm của tuổi biết mộng mơ cùng tay trong tay hắn
lang thang biển vắng.
Cảnh
từ bình minh đến chiều tà lúc nào cũng đẹp, xanh mướt và chấp chới cánh
diều chao liệng trong nắng gió hay chỉ bởi do tôi lãng đãng mơ thiên đường cổ
tích nên nhìn đâu cũng thấy thi vị, lâng lâng bao cảm xúc về phong cảnh hữu
tình.Chưa kể đến tiếng gió thầm thì trong tiếng lá như lời ru ca dao thấm đẫm
ngọt ngào thân thương của thủa nhỏ chân trần chạy đuổi những con dã tràng
trên cát mà mơ mộng về một tình yêu thấm đẫm trăng sao,thấm đẫm hạnh phúc ở
phía trước xa lắc mà không tưởng tượng được con đường tình ấy chông gai, ghềnh
thác đến dường nào?
Tất
cả như canh bạc dù ngày ấy trái tim vụng dại chỉ biết yêu thương, rung
động đầu đời, chỉ biết tình yêu với môi ngon ướt đẫm mật ngọt và hẹn hò để mãi
nghe lời biển hát khúc tình ca yêu thương chan chứa, và cuộc tình thư sinh ở
cổng trường, trung học, đại học thấp thoáng ánh nắng xôn xao một thời thơ dại,
thời tập vở ôm nghiêng, thời chỉ cần nghe bước chân ai kia là đủ thấy trái tim
nhộn nhịp điệu Tango hòa cùng tiếng lá vàng rơi ngập lối khi cuối hạ cho mùa
Thu về vội vã. Nắng vẫn chiếu trên vòm cây, vẫn hấp dẫn mắt nhìn để thấy nắng
nhảy múa hẹn hò, để thấy biển loang màu nắng gợi trong tim nhiều điều day
dứt.Ngày xưa ấy đã xa diệu vợi khung trời lớp học, cổng trường và thầy cô, bè
bạn mà bây giờ khi gặp lại tuổi đứa nào cũng đã hoàng hôn màu tím.
Nắng
ngày càng chói chang do khí hậu khắc nghiệt đe dọa nhưng tôi vẫn tìm thấy trong
sự khắc nghiệt ấy là nắng vàng những tia ấm áp, nắng làm sáng những điều u tối
của bóng đêm, nắng gieo vào hồn người sự nồng nàn thậm chí cháy bỏng,không ai
không thích nắng vào mỗi sớm mai thức dậy phía ngoài ô cửa sổ nắng đang chào
ngày mới, nắng rực rỡ khiến nhành hoa đẹp hơn nhẹ tênh trời thương nhớ.Khi có
dịp tôi thường lang thang trên những con đường ven biển sau nửa thế kỷ đã đổi
thay thật nhiều, biển vẫn thế nhưng vỉa hè,bờ kè, công viên lát đá hoa cương
sáng loáng hiện đại, buổi tối sáng rực ánh đèn đủ màu sắc tạo nên vẻ tưng bừng
và người đông như trảy hội.Tôi chợt hỏi trong dòng người đông đúc ấy mấy ai
đang hạnh phúc bình an? Mấy ai có một thời áo trắng sân trường đẹp như nắng sớm
mai bắt đầu ngày mới?
Một
năm có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông.Đời người có bốn chặng: Thơ ấu, thanh niên,
trung niên và cao tuổi, vận dụng vào bốn mùa mới hay đời người không bao giờ
được quay trở lại mà đã qua thì mất hút cho đến đoạn được gọi là kiếp sau đầy
mơ hồ huyễn hoặc cũng chẳng giống nhau.Vòng đời ấy chỉ có tiến mà không lùi,
không quay trở lại dù chỉ một lần an ủi…không giống nắng sớm lung linh mỗi ngày
như mọi ngày bình minh tìm về sau giấc ngủ màn đêm.Hiểu thế để lòng nhẹ nhõm
hơn khi nhớ về một thời tuổi trẻ vui đùa dưới tán lá phượng đã rụng dần, nhường
cho những cành phượng đỏ không che nổi ánh nắng chói chang trưa hè rọi
xuyên qua tán cây chỉ còn những cành khẳng khiu nhung nhớ.
Vũng
Tàu, mỗi mùa có nắng khác nhau dù chỉ là mùa mưa và mùa nắng…những ánh nắng ấy
đã theo tôi suốt đoạn đường đời, vẫn huyền hoặc, lấp lánh và gọi mời xao xuyến
cho từng câu chữ khắc khoải yêu thương, cho từng khát vọng vẫn cứ đong đầy như
mơ ước thủa còn cắp sách.Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chẳng làm được gì với những ước
mơ của mình thủa còn học dưới mái trường trung học và đại học…Tất cả như ngọn
sóng thần cuốn trôi tất cả, tôi và bạn bè cũng đã qua một thời thăng trầm tìm
thấy nhau đùa vui bên những li cà phê của những giờ thư giãn lúc tuổi đã chớm
màu thời gian sau gần 40 năm rời ngôi trường trung học Thánh Giuse Vũng
Tàu,khiến tôi cứ đắm đuối hoài về điều kỳ lạ không phải ai cũng có.
Tháng
tư! nắng vẫn lung linh tuyệt đẹp, kỷ niệm nhớ nhung về một thời xa xôi tuổi
trẻ, thời mà nắng luôn đẹp chiếu xuyên kẽ lá cùng những cuộc hẹn hò tuổi học
trò mơ hoa mộng mị cứ xa dần, xa dần. Biết ngỏ lời cám ơn đến người bạn quý đã
dày công kết nối bạn bè từ trang Blog Chung Một Mái Trường là chủ Blog Lương
Hữu Phước sẽ thiệt vô duyên nếu cứ nhắc hoài, và cám ơn Kim Hà vợ hiền của
Phước, cũng là bạn học cùng nhiều bạn khác ngày một nhiều thêm rộng mãi vòng
tay mà kể ra số tên ấy dài ơi là dài lắm…Có mấy ai tìm thấy trong
chiều muộn khúc ca dao ru êm và tia nắng vàng loang loáng yêu thương cho đời
đắm chìm ngàn thương nỗi nhớ.
Nắng vẫn đậm đà kỷ niệm trong tôi,mới đó đã 40 năm
chúng ta ra trường bước vào dòng đời khắc nghiệt! Bạn có vậy không???
PHAN THỊ VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét