Chẳng biết vì sao bánh trung thu hấp dẫn
tôi từ tấm bé, cái thủa cứ vào mùa trung thu là tôi và đứa em cứ dong ruỗi dạo
hết cửa hàng này đến cửa hàng khác để…ngắm mê mệt những chiếc lồng đèn bằng
giấy bóng kiếng xanh, đỏ, vàng và màu đỏ hút mắt tôi nhiều nhất.Trẻ con mà,
thích cả những nét vẽ bột màu mà chỉ từ đó tôi những tưởng đó là cả bầu trời
nghệ thuật,những chiếc lồng đèn ngôi sao, cá chép, con thỏ, bươm bướm chấp chới
cả vào trong giấc mơ cổ tích kèm với những cái bánh trung thu nướng nhân thập
cẩm hay đậu xanh vàng ươm thơm phức mùi rất riêng,bánh dẻo trắng tinh ngọt lịm
hương hoa bưởi nồng nồng cùng với nhân hạt dưa, mứt bí tròng đỏ trứng muối.Cứ
nghĩ đến đã thèm.
Trung thu còn có loại bánh nhân đậu xanh
hình con heo với heo mẹ và con nhìn thích mắt, ăn cũng ngon tuyệt.Trung thu còn
có những bài hát tưng bừng và tiếng múa lân tùng tùng rộn vui khiến lũ trẻ nhỏ
xôn xao chờ tối và bóng trăng mờ ảo sáng không rõ mặt người, lại càng thêm thú
vị lung linh cùng những ngọn nến xanh đỏ huyền diệu khiến tôi ngắm hoài, ngắm
mãi thậm chí có lần khóc khô nước mắt khi chiếc lồng đèn con cá yêu thích bị
lửa tém cháy rụi khi chưa đến ngày rằm…rồi đành chơi thay thế bằng đèn lon bia
tự làm.Với tôi, trung thu là biết bao kỷ niệm tuổi thơ, câu chuyện cổ tích Hằng
Nga, Chú Cuội do bà kể mãi gieo trong tôi điều mộng mơ về Cung Hằng có cây đa
tít cung trăng xa tắp.
Vậy đó, bao nhiêu mùa trung thu tuổi thơ
đến nay chưa nhạt nhòa cứ khiến tôi luôn lãng đãng.Lớn hơn, tuổi thanh niên của
tôi mỗi mùa trung thu lại gắn với những gương mặt trẻ thơ nghèo khốn khó, nhìn
các em ngồi chờ, đợi được phát chiếc lồng đèn, chiếc bánh và những viên kẹo
ngọt, những ánh mắt ấy theo tôi vào trong giấc ngủ, những nụ cười ngây thơ ấy
khiến hồn tôi thêm nặng trĩu lẫn vui mừng mà lo âu về điều khó khăn cuộc sống
phía trước.Chỉ câu hát :”Có con dế mèn suốt trong đêm khuya hát xẩm không tiền,
nên nghèo xác xơ…” của ca khúc trung thu quen thuộc cũng làm tôi vấn vương nghĩ
ngợi,trung thu ngày xưa thủa cách nay hơn 50 năm sao mà thân thương để bây giờ
tôi vẫn thẫn thờ lang thang trên con phố cũ mà nhớ ngày xưa.
Trung thu còn hấp dẫn lũ trẻ thời ấy bằng
cỗ trông trăng với các món ăn hấp dẫn: Xôi nếp,chè kho, bắp, đậu phộng rang…đơn
giản mà thú vị.Ngày ấy làm gì có đèn đường sáng rực, những đèn lồng bằng pin
nhấp nháy ánh điện quyến rũ và các loại bánh các loại thấm đẫm hương vị bây giờ
mà sao hồn quê biến mất.Trung thu là tết thiếu nhi nhưng người lớn lại
xôn xao mua sắm những loại bánh đắt đỏ để làm quà giao tiếp.Những cuộc thi lồng
đèn dần thiếu hẳn tự nhiên của sự khéo tay, những vật liệu tre, giấy và nét vẽ
tài hoa để thay vào những nguyên liệu: kẽm, dây đồng, in ấn, cắt dán vẽ bằng vi
tính sắc nét nhưng tôi vẫn thấy chúng vô hồn lạc lõng.Những chiếc lồng đèn kéo
quân ngày xưa cắt lộng những hình thù ngộ nghĩnh là vậy mà vẫn mê đắm tâm hồn
bọn trẻ khiến tôi cứ bồi hồi,vì sao???
Chẳng trách tâm hồn hoàng hôn như tôi mỗi
độ trung thu về lại bâng khuâng nhiều điều khó tả khi nhìn trẻ thơ bây giờ đủ
đầy các thứ mà sao tâm hồn các em chẳng chút mộng mơ, dễ xúc động về tình
người, tình đời và cuộc sống mà tôi không sao diễn tả nổi.Ngay cả những bài văn
mà phải học theo mẫu thì là dập khuôn hoàn hảo nhưng không thể chao nghiêng cảm
xúc và long lanh ánh mắt, bồi hồi nhịp tim khi đón trăng rằm tháng Tám một năm
đến có một lần và đời người chỉ có vài năm tuổi thơ ngắm ánh trăng vàng mờ tỏ
mà thương.
Trung thu cũng khiến tôi luôn buồn nghĩ đến
một người bạn học đã về cõi vĩnh hằng,kỷ niệm ngày cưới của bạn là trung thu
nhưng đoạn đời lại quá khắt khe.Cả gia đình bạn còn trẻ trung đến thế đã chìm
vào những cơn sóng cuồng nộ của biển mà tan dần xác thân vào lòng đại dương
mênh mông!!! Vì đâu đời vô thường đau đớn thế? Chỉ mong sao bạn và gia đình sớm
tìm được về thiên đường bình an trong ánh trăng vàng, trong tiếng hát ru êm ca
khúc “ Rước đèn tháng tám” ngày xưa bạn ráng học để dạy cho con trai hát
chưa tới vài lần của cõi trần gian phù du ngắn ngủi.
Uớc mơ của những mùa trung thu tình cảm mỗi
năm dường như mất dần ý nghĩa càng khiến tôi bâng khuâng khi cuộc sống vẫn
còn là điều khát khao phía trước.Tôi khát khao mong ước trẻ con luôn được yêu
thương và tận hưởng như nhau những mùa trung thu hòa bình, no đủ…Tất cả trẻ thơ
đều được hồn nhiên sống với tuổi thơ của mình, với những ước mơ đẹp như cổ tích
và người lớn hạnh phúc nghe trẻ thơ hát ca, đùa vui trong lành mơ ước.Những
ngọn nến lung linh mãi là những câu chuyện thần tiên ươm mật ngọt cho đời! Và
tôi tìm mãi hoài tuổi thơ của mình trong quãng đời đã quá xa xôi đầy lạc
lõng.Tuổi thơ ơi,gió thu dịu mát nhắc cho tôi biết rõ rằng: “hạnh
phúc vẫn là vĩnh cửu” cho loài người đắm đuối tìm hoài.
PHAN THỊ VINH
Ảnh : phuocluonghuu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét