Thời gian bao giờ cũng cuốn trôi tất cả để trở thành kỷ niệm của
bất kỳ cuộc sống nào trên thế gian này.Nhất là đời người chỉ trăm năm,là một
thế kỷ trôi những phận người giàu sang phú quý thế nào rồi cũng lui về.Cứ xem
tìm hiểu những gương người xưa, tổ tiên hàng mấy ngàn năm để lại bằng chứng
tích, đền đài, thiên nhiên,sử sách… thế hệ chúng ta ngày nay phải thầm kính
phục các bậc tiền nhân đã có công đào hào đắp lũy,mở mang bờ cõi, chiến đấu
chống ngoại xâm để gìn giữ cho con cháu đời sau rừng vàng biển bạc, quê hương
đẹp giàu và độc lập tự do.
Tất cả quá khứ hào hùng của ông cha một dân
tộc,những giòng họ bao đời truyền thống tiếp nối nhau đã làm nên lịch sử.Nhưng
thôi, trong bài viết này,tôi chỉ nêu cảm nhận của mình về những gì đơn giản
nhất khi được có dịp ngắm lại những gì mà ngày xưa thủa nhỏ từng thấy cho đến
mấy mươi năm sau hay hơn nữa các vật này thành hàng cũ rồi hàng cổ và xưa bỗng
trở lại quen thuộc trong trí nhớ của người già, trở thành lạ lẫm với giới
trẻ…Ừ, không thể nói hết bằng lời nếu không có những vật dụng đã lâu mất hẳn
trong đời sống phát triển được ai đó kỳ công lưu giữ,trưng bày giới thiệu lại ở
một không gian khá ấm áp, dễ gần của một quán cà phê để khách già tìm về ngày
xưa, khách trẻ hiểu thêm “thời trước” mà ông bà, cha mẹ mình đã sống.
Quán Cà phê Xưa ở số 5 đường Phạm Ngũ Lão
Vũng Tàu đã làm nên điều này, có lẽ chủ quán muốn chia sẻ đến bạn bè,quý khách
hàng mấy trăm, thậm chí hàng ngàn hiện vật cổ, xưa cũ được sưu tầm rất kỳ
công,giữ gìn chu đáo.Tôi biết quán cà phê Xưa qua lời rủ của Lương Hữu Phước,
chủ Blog Chung một Mái Trường vào một buổi sáng tháng tám trời không có nắng,
không khí nhè nhẹ mát ấy càng khiến tôi ngạc nhiên khi bước vào không gian quán
tĩnh lặng,tiếng nhạc của một thời tuổi trẻ tôi yêu thích cũng thoải mái gieo
trong tôi chút lâng lâng khó tả.Phước và Yến Trần đến sớm hơn tuy không
nói ra nhưng tôi dư biết hai bạn cũng đang thấy mình lạc về quá khứ cách nay
khá lâu của tuổi thơ mình.
Vật nào cũng quen thuộc, nhớ nhớ quên quên
từ lon Guizgo vẫn còn nguyên nhãn màu vàng,trắng, cái bàn ủi than con gà bằng
đồng, những đồng tiền cổ,bộ tràng kỷ, hộp trang điểm,tấm vé số…nhưng ấn tượng
với tôi là dàn máy phát nhạc một thời vang bóng mà thủa nhỏ tôi mê mệt mỗi khi
đứng nhìn, lắng nghe tiếng nhạc du dương từ cửa hàng bán băng nhạc.Cuộc sống
ngày xưa ùa về trong khoảnh khắc khi tôi và Phước,Yến Trần cùng nhắc lại những
kỷ niệm đời thường một thủa giờ đã là quá khứ tưởng đã quên nay khơi gợi
lại.Tôi thầm cám ơn chủ quán đã công phu sưu tầm,cất giữ và góp nhặt một kho tàng
vô giá này để gợi nhớ cho chúng tôi, những người tuổi vừa chạm ngưỡng hoàng hôn
để nhớ về dĩ vãng.
Cuộc sống khắc nghiệt, chìm nổi đa đoan và
thật nhiều biến động cuốn hút tôi không ngừng nghỉ, chung quanh tôi là bạn bè,
mọi người cũng miệt mài với cuộc sống riêng nên đôi khi quên những gì một thời
gần gũi trong cuộc sống như lon sữa bột Guizgo ấy một thời được ưa chuộng
vì nó bằng nhôm, nắp lại đậy rất kín được tận dụng đựng cơm, thức ăn,nước uống
của bất cứ ai cần đến, cái bàn ủi đồng con gà sử dụng than dùng để ủi đồ đã
theo tôi suốt quãng thời gian đi học, nhờ nó, bộ áo dài trắng đồng phục của tôi
được tươm tất, phẳng phiu mỗi ngày vào lớp.Con gà là chiếc khóa gạt lên sẽ mở
nắp ra để bỏ than nóng đỏ vào rồi đậy lại, cầm tay bằng gỗ để cách nhiệt và ủi
thử lên một lớp vải dày trước khi ủi lên áo thật. Nếu so với chiếc bàn ủi điện
ngày nay thì quả là khác xa ở độ tiện nghi..Rồi những chiếc đèn dầu hoa kỳ cũ
kỹ cũng gợi lại trong tôi bao kỷ niệm. Nếu không có hiện vật, các con cháu bây
giờ khó tưởng tượng ra nổi.
Vậy đó,theo đà phát triển của xã hội thì thời nay tuyệt vời so
với thời tôi xa lắc…làm gì có những tiện nghi công nghệ thông tin như máy tính,
điện thoại di động và mọi thứ tiện nghi khác phục vụ cuộc sống con người.Nếu
tôi nhớ không nhầm thì năm 1975 có chiếc máy đánh chữ là sung sướng và tôi cũng
đi học lớp đánh máy chữ của một trung tâm ở đối diện nhà mình được cấp giấy
chứng nhận, phòng khi sau này không có điều kiện đi học lên cao vẫn có thể xin
làm thư ký đánh máy hoặc đánh máy thuê kiếm sống qua ngày như ba má lo xa.
Tôi cũng quý chiếc radio cassette hiệu Hitachi khi học lớp
đệ tam được một bà cụ thương cho để dùng học ngoại ngữ,nghe nhạc và tin
tức.Chiếc máy này đến giờ tôi vẫn giữ dù nó đã không còn sử dụng được, một kỷ
vật có giá trị thời đi học mà tôi sở hữu còn giữ được sau bao nhiêu biến động
thăng trầm của đời mình.Ngồi ở quán cà phê Xưa, bên cạnh những người bạn cũ
thời trung học…tôi cứ lãng đãng tự hỏi, cuộc đời thật tuyệt vời và hạnh phúc
tìm đâu xa xôi những vấn vương vớ vẩn.Trạng trình Nguyễn Bỉnh Khiêm đã từng
viết:
“Thế gian biến cải vũng nên đồi ;
Mặn, nhạt, chua cay, lẫn
ngọt bùi.
Còn bạc, còn tiền, còn
đệ tử ;
Hết cơm, hết rượu, hết
ông tôi.”
Chỉ mấy câu thơ thôi mà sao đến nay vẫn
đúng.Quá khứ mãi là những điều cho đời sau chiêm nghiệm.Tôi biết vậy và chỉ
mong được sống an lành hạnh phúc khi tuổi đã về chiều,thoải mái vui cùng bạn bè
bên tách cà phê là quá đủ.Bạn có mơ ước vậy không?
PHAN THỊ VINH